Ðề: Truyện của DOÃN DŨNG
MIẾNG ĂN
Thường thì buổi trưa mình hay ăn cơm bụi ở cổng cơ quan, nhưng hôm nay bạn già mệt mỏi vì công việc nên hai thằng kiếm một cái nhà hàng vừa ăn vừa tâm sự chuyện đời. Cao lương mỹ vị bày la liệt, bốc mùi thơm nức mũi nhưng bạn già thờ ơ, lấy cái đũa chọc chọc, gẩy gẩy rồi lại đặt đũa xuống thở dài.
Bạn già mình đang tiến hành mua lại một dự án bất động sản. Công việc đang hanh thông thì có kẻ phá ngang. Vào vòng đàm phán, ngay màn mở đầu đã ăn chưởng phủ đầu của đối thủ. Hắn lẳng cái cặp lên bàn đến rầm một cái ra vẻ bất cần, lấy chân kéo cái ghế xành xạch, ngồi xuống, bảo: “Tôi có 3 ngàn tỉ tiền thịt, đéo phải vay mượn ai, các ông biến mẹ nó đi cho nhanh”.
Thái độ ấy khiến bạn mình sôi điên, nhưng vẫn phải nhịn. Thật ra mang tiền phơi cho khỏi mốc thì đúng là đéo biết thằng nào cắn thằng nào. Thế mà nó dám hỗn.
Bạn mình gắp một cọng rau, đưa lên miệng nhằn nhằn, bảo: “Đéo biết là kiếm tiền để làm gì nhỉ. Ăn uống chi tiêu thì cũng chỉ đến thế. Vô nghĩa quá”.
Mình lại bảo: “Thì tiền bạc phù du thật, nhưng không có không được, nên tôi cứ vừa kiếm vừa chơi thong dong cũng sắp hết đời rồi”.
Bạn mình bảo: “Nhiều thịt quá”, rồi quay sang gọi đám nhân viên: “Em ơi, kiếm cho anh quả cà bát muối”.
Cà muối cũng là món mình thích.
Nhưng với bạn già, nó còn là kỉ niệm thơ ấu. Mỗi lần cha bạn đi công tác xa, dặn dò: “Con ở nhà ngoan, nhớ nghe lời mẹ, về bố mua quà”. Quà chính là những quả cà muối mặn chát gói trong mớ lá chuối héo.
Bạn ăn cà, thực ra là đang muốn nhấm nháp lại một thời đói khổ vô lo.
Mình đưa một miếng thịt bò kobe lên nhai. Thịt mềm, vị ngọt ngấm vào từng kẽ răng như thịt gái đẹp. Nghe nói bò kobe chỉ nuôi bằng sữa, nghe nhạc moza và được mát xa hằng ngày cho mỡ quyện vào từng thớ thịt. Qui trình nuôi cũng giống hệt các tiểu thư con nhà quyền quí bây giờ.
Mình bảo bạn: “Tôi được ăn thịt bò lần đầu lúc 6 tuổi”. Mình ngừng lại một lát, đưa miếng thịt bò khác vào mồm. Thật thơm, thật ngọt, thật ngậy. Và câu chuyện về miếng thịt bò hồi ấy lại được trải dài lên bàn tiệc.
Những năm bảy mươi, nhà mình cũng chạy ăn từng bữa như hàng vạn các gia đình công chức khác. Một hôm mẹ mình mua được một chiếc sọ bò trắng ởn vì đã được cạo sạch hết thịt. Một vài chỗ hõm vẫn bám một chút mầu hồng của thịt vì lưỡi dao không lách vào được để nạo vét.
Mẹ mình bảo: “Mua cái sọ này để lấy não. Não ngon lắm”. Nói rồi bà nhảy phốc lên chiếc xe đạp guồng mải miết sợ muộn giờ làm việc.
Bố mình không hài lòng. Việc ông không hài lòng với mọi thứ xung quanh đã quen với bọn mình.
Mấy chị em mình đều háo hức muốn thử não bò ngon ra sao, nhưng vẫn không giấu được nét lo âu cố hữu mỗi khi bố được giao một việc nhà gì đó. Ông nhìn cái sọ bò, giọng rin rít khe khẽ: “Mua cái của nợ này làm gì để bắt tội nhau”.
Bắt tội nhau là ông phải bửa nó ra để lấy được não. Ông vốn nghét những việc nhem nhuốc tay chân như này.
Bố mình lấy cái dao phay, chặt chặt mấy cái. Cái sọ vẫn cứ nhe răng nhăn nhở như trêu ngươi, lưỡi dao mẻ mất một miếng bằng móng tay. Ông ném cái dao đánh xoảng vào góc bếp, lầm rầm: “Của nợ, của nợ…”
Mình ngồi bên cạnh, đưa ra giải pháp khác: “Búa tạ, búa tạ được đấy”. Bố mình gườm gườm nhìn nhưng không nói gì. Mình hiểu, như thế có nghĩa là đồng ý. Mình chạy lon ton đi mượn và kéo xềnh xệch về.
Bố mình mặc quần đùi, cởi trần, một tay xách búa tạ, tay kia cắp nách sọ bò dẫn ba đứa bọn mình ra bể nước công cộng. Đang giờ đi làm nên bể nước vắng tanh, chỉ có mấy bố con.
Bố mình đặt cái sọ lên nền bể nước, ngắm nghía tính toán sao cho nhát búa thật chính xác. Bọn mình nín thở vì căng thẳng. Ông vặn mình lấy đà quai một nhát như trời giáng. Trúng rồi, hình như mình có hét lên như thế. Cái sọ bắn vụt đi xa năm sáu mét, lăn lông lốc, bê bết đất cát.
Sọ bò vẫn chưa vỡ. Bố mình quát lên một tiếng: “Nhặt”. Mình chợt tỉnh, lao như tên bắn, bê cái sọ bò về đặt ngay ngắn trên nền bể.
Lần thứ hai không đợi bố quát mình đã lao đi như thể đỡ lấy cái đầu bò vừa văng ra từ nhát búa kia. Chiếc sọ vẫn không chịu vỡ. Bố mình thở hồng hộc. Ông chống cái búa xuống nền gạch, chân dạng ra, hai mắt long lên, mồm không tiếc lời nguyền rủa những người liên quan đến chiếc sọ bò này.
Lũ trẻ chúng mình sợ rúm ró, cầu khấn trời phật phù hộ cho bố đập vỡ được sọ bò.
Ông lại lấy chân chỉnh chỉnh cái sọ, rồi lùi lại tầm một mét, uốn người lấy đà.
Đầu búa tạo thành mình một vòng cung tuyệt đẹp trước khi tới đích. Chiếc sọ bò khẽ nẩy lên, một vết vỡ bằng cái bát ăn cơm đỏ quạch mầu gạch non xuất hiện tức thì bên cạnh chiếc sọ, gạch vụn bắn vù vù như đạn trận. Bố mình quăng cái búa ra xa, bỏ về, ném lại một câu: “Vứt mẹ nó đi”.
Mình kéo búa đi trả, lòng nặng hơn búa.
Mình rửa sọ bò cho sạch, bê về giấu góc bếp đợi chiều về trả cho mẹ.
Mẹ cãi nhau với bố một chập, tiếc của, bỏ chiếc sọ nào nồi ninh suốt đêm lấy nước. Sáng hôm sau mẹ gọi bọn mình xuống bếp. Nồi sọ bò bốc hơi nghi nghút, nước mầu trắng đục. Chiếc đầu bỏ chuyển mầu sậm hơn. Mẹ lấy móng tay cạo cạo những bụi thịt bám lấm tấm ở những hốc xương cho mình mút. Một vị gây gây xộc lên mũi, bám lấy cổ họng lờ lợ khiến mình oẹ khan. May mà lúc ấy trong bụng không có gì .
Mẹ ninh cái đầu bò ấy thêm một ngày nữa với hi vọng nước có thể len lỏi qua những bọt xương, chui vào ổ sọ rút hết chất bổ cho đỡ phí của. Nước ninh đem nấu mì sợi. Mẹ bảo: “Ngọt lắm, bổ lắm, bổ mằng mấy cân thịt đấy”. Mình không ăn được và sợ thịt bò từ đó.
Gần mười năm sau, khi mình bắt đầu trổ giò, luôn trong trạng thái đói mèm thì mình ăn được thịt bò. Lạ là lúc ấy không thấy gây nữa.
Gần chục năm sau nữa, khi mình ngoài hai mươi, mình đã trở thành một người đàn ông thực thụ với một con bò Tây. Thật may rằng trong buổi đánh chén ấy mình không phải vác theo cái búa tạ như năm xưa.
Đấy là hai câu chuyện hoài cổ của hai lão sắp già kể cho nhau nghe, vào trưa nay trong một nhà hàng có đầu bếp ngoại quốc. Bên ngoài gió rét nàng Bân thổi ù ù.