Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

mrbinhhg

New Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

lâu rồi không ớp đết bác Long ơi!
 

dragonlee

Well-Known Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( phot phet )

Bố ông kễnh

Từ ngày biết nói, ông Kễnh hỏi mình lia chia đủ thứ trên đời, bắt mua chì màu, đàn sáo, siêu nhân, máy bay, tàu bò...Nhưng kinh nhất là Ổng đòi mua điện thoại di động đời cao, màn hình rộng. Ổng bảo để chơi game. Đèo mẹ!

Chiều ông Kễnh, mình mua cho con Ipod Tầu, nạp đủ game, tải đủ nhạc. Ổng chơi say sưa, say sưa nhưng ăn vẫn đều bữa, ngủ vẫn say giấc, khác hẳn với các thể loại ông Kễnh khác. Mình động viên, chơi giỏi sau làm game thủ nuôi Pa nghe mầy. Ông Kễnh hí hí, là sao Pa? Là cái mả cha mầy. Bố ông Kễnh!

Lên 4, mình tống đi mẫu giáo. Bữa đầu ổng đánh bạn, bữa sau ổng ị đùn, bữa sau nữa bóp vú cô giáo khi cô đang dỗ sự dỗi hờn. Cô giáo gọi mình, giả anh hoặc chuyển trường khác, nghịch như giặc. Mình nịnh cô giáo, trăm sự nhờ em, bé anh còn kinh hơn nó, giờ ngoan hiền đấy thôi. Cô giáo cười hiền, nể anh đấy nhá, người đâu mà nói kiến cũng rủ nhau hàng đàn chui ra như động giời.

Lên 5, ông Kễnh ngoan hiền như ông Cún. Cô giáo khen, cháu thông minh, hài hước lắm anh ạ, bớt nghịch dại. Mình phấn khởi, giống y anh, nhớn là phải khác. Cô còn bảo thêm, bữa nào ông Kễnh vắng học vì sụt sùi hay đi tướt là cô buồn. Mà chả riêng cô, tuyền thể các cô buồn. Mình xúc động lắm, hỏi sao sao. Cô không nói, liếc mình.

Năm nay, ông Kễnh lên 6, ít ngày nữa đi lớp 1. Ngày chia tay mẫu giáo, ổng lăng xăng, lăng xăng làm phó nháy. Ổng bắt mình đứng cạnh cô giáo để chụp hình. Ổng bảo, yêu cô, yêu cô, cô hỏi Pa suốt ngày. Cô giáo đỏ mặt, mình cũng tí ngượng ngùng. Sư bố ông, tí tuổi ranh đã có khiếu tán gái kiêm cò mồi.

Mình làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ phụ huynh là mua cho cô giáo bó hoa to và một cái phong bì nho nhỏ. Mình bảo cháu nó nhớ cô lắm đấy. Cô buồn buồn, em cũng nhớ cháu, rảnh anh cứ cho cháu lại chơi. Mình gật gù, sợ cô bận, còn bao nhiêu đàn cháu khác. Cô xua tay, không đâu, không đâu.

Hôm nọ buồn tình, mình đưa ông Kễnh đi chơi. Đấy là mình nói thế, chứ ổng hay nói với mọi người là được rủ đi chơi. Bố tiên sư. Lang thang chán, rủ ổng đi uống bia nhưng ổng chỉ nốc cô ca. Ngồi mãi chán, ổng bảo gọi cô giáo nha Pa. Ừ, gọi đi. Ổng nhoay nhoáy điện thoại, hi cô, con mời cô uống cô ca, Pa mời cô uống bia và ăn xúc xích. Mẹ ông, liên tha liên thiên. Mình chộp lấy máy, cháu nó nhớ cô, nếu không ngại mời cô đến cho vui.

Cô đến nhanh như một cơn gió, nước hoa thơm ngào ngạt, váy mỏng ơ hờ xòe đủng đỉnh. Cô thật khác với ngày thường ở trường. Cô điệu đà mà không diêm dúa, kiểu cách mà không phô trương, dịu dàng mà không...chói lóa ( mẹ đứa nào bảo là người mù mình vả rụng a lô), nói chung cô...rất được. Cô với ông Kễnh quấn quýt, quấn quýt. Nếu như ai không tỏ thì đều nghĩ rằng đây là một gia đình hạnh phúc vô biên. Mình cũng nghĩ thế.

Mình với cô giáo nhẩn nha ăn. Ông Kễnh chả hiểu do í tứ hay chán sự quấn quýt té ra một góc xì xoạch chơi game trên điện thoại. Mình với cô chuyện bâng quơ, bâng quơ. Cô bảo, sau em chồng, đẻ đứa i con anh. Mình tâm tẩm, gì phải đợi chồng rồi mới con, cô cần là có, mó là là được mà. Cô cười thẹn thùng, anh khéo đùa. Không, anh thật!

Dạo nầy mình nhớ cô giáo. Cứ mỗi lúc nhớ nhung là xui ông Kễnh gọi điện thoại. Một vài lần đầu ổng vui vẻ lắm, nhưng dăm ba lần sau là ổng cứ bần thần, bần thần. Mình phải gạ gẫm, đổi chác dăm thứ con con ổng mới chịu, tốn kém ra phết chứ chả đùa. Cô giáo hình như cũng có cảm tình với mình, nhiệt tình đáp chuyện.

Dạo gần đây, mình liên tục gọi điện cho cô giáo mà không thông qua ông Kễnh nữa. Nó là con mình chứ có phải bố mình đâu. Máy vẫn mở nhưng không thấy nghe, chỉ có tiếng nhạc chờ bản Bức thư tình đầu tiên lặp đi lặp lại. Nó bắt đầu bằng điệp khúc “ em đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Vì yêu anh, ngày mai em thêm vững bước trên con đường dài. Anh có nghe, mùa đông những ngọn đèn vàng. Em nhớ anh, em nhớ anh...”.

Đêm qua nằm mơ thấy mình đi học lại mẫu giáo. Sáng thức giấc, điện thoại báo có tin nhắn “ con yêu cô nhưng không muốn...mất mẹ”. Trên là số của cô giáo, kéo hết xuống dòng tin là số của vợ mình. Nhìn sang bên, ông Kễnh vẫn khe khe ngon giấc. Còn mẹ nó, cựa quậy rồi xoay lưng úp mặt vào tường, chả biết thức hay ngủ.

Mình tỉnh hẳn!
 

Pate

Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

Vợ về có khác, nửa tháng mới phọt lên được một bài.
 

dragonlee

Well-Known Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn (sưu tầm)

Ối Giàng ơi!

... Bên chiếc bàn gỗ mốc thếch, tôi ngồi uống rượu với người bạn, anh này thạo nhiều thứ tiếng dân tộc vì đã một thời chuyên đi thu mua nấm rừng, thảo quả trong các bản làng để xuất sang TQ. Bàn bên cạnh có 2 người đàn ông mặc quần áo chàm vừa nốc từng bát rượu đầy vừa chằm chằm nhìn vào mặt nhau. Ngồi né ra xa một chút là một người phụ nữ váy áo thêu xanh đỏ, khắp người đeo ko biết bao nhiêu vòng bạc lủng lẳng .

Suốt gần nửa tiếng đồng hồ chỉ thấy có một anh nói, khi thì giận dữ, khi thì nghẹn ngào, lúc lại đắm chìm trong ưu tư như bị men rượu nhấn chìm. Can rượu to trên bàn đã vơi đi quá nửa, bỗng hai người đàn ông ôm chầm lấy nhau khóc rưng rức ... Lẳng lặng nhìn hai người đàn ông quá say, người đàn bà cúi xuống nghiêng can rót rượu đầy tràn 2 miệng bát. Xong xuôi lại trở về chỗ, ngồi lẳng lặng nhìn bâng quơ ra dặng núi giăng ngang trước mặt .

Thấy cảnh lạ lùng, tôi thì thầm hỏi anh bạn xem chuyện gì đang xảy ra. Thì ra hai gã đàn ông này chính là tình địch của nhau. Một anh là chồng, còn một anh là người yêu cũ của người đàn bà đang ngồi đây. Nhìn kỹ ra thì cô vẫn còn khá trẻ nhưng vẻ tiều tụy và cam chịu làm cho người ta nghĩ rằng đấy đã là một thiếu phụ nhan sắc đang tàn.

Chiều tối ngày hôm qua họ đã xuống chợ. Như nhiều đôi khác, 2 vợ chồng này buộc ngựa vào một góc bên quán, ăn một bữa no nê rồi chia tay nhau. Sáng hôm nay họ lại tìm về quán cũ theo lệ thường để rồi sẽ lại ăn 1 bữa trước khi túc tắc dắt ngựa đi về. Thế nhưng lần này, cô vợ không về quán một mình mà dẫn theo anh người yêu cũ.

.... Tôi vừa nín thở để nghe và cố sắp xếp các lời dịch của anh bạn. Cuối cùng thì tôi hiểu được đại khái câu chuyện giữa 2 người đàn ông, 1 người chỉ nói, vừa nói vừa nghẹn ngào, một người cúi gằm mặt xuống vừa nghe vừa cắn chặt hàm răng. Bỏ qua những câu vòng vo, xin tóm tắt nội dung cuộc trò chuyện đó như sau :

- Thằng Xín Thàu kia, mày uống hết cái bát kia đi rồi nghe tao nói. Suốt đêm qua tao đau tức cái tim, đau quặn cái ruột. Tao theo vợ mày về đây tìm mày .
- ....
- Cái ngày bố mày theo ông thầy cúng đưa mày đến đón vợ mày về, tao buồn muốn chết. Tao đã bắn hết 1 túi thuốc, nhồi hết đạn chì thì nhồi đạn sỏi vào mà bắn. Đáy nòng vỡ ra, sẹo trên má tao vẫn còn đây này .
- .....
- Sau khi cưới, vợ mày nó bảo rằng Tao đừng buồn, mày thương vợ lắm. Tao tin nó, thế là tao vui .
- ......
- Phiên chợ trước tao được tin nhắn là phiên này vợ chồng mày sẽ đi. Tao đắp vội mấy khúc bờ ruộng cho xong, tao bỏ cái đám cưới trong bản để ra đây gặp vợ mày .
- .....
- Mày phải biết. Khi đi ra chợ tao vui quá, bỏ ko bắn 2 con chim to trên cành, bỏ ko bắn 1 con nhím to trong bụi. Tao chỉ nghĩ đến cái lúc được gặp vợ mày. Thật đấy. Tao vẫn còn thương con vợ mày lắm mà .
- .....
- Đến lúc tao tìm được con vợ mày, tao vui đến chảy cả nước mắt. Tao lại hát lại cái bài mà ngày xưa lần đầu tao hát bên tai con vợ mày, cái đêm đầu tiên tao gặp được nó .
- .....
- Thế mà dắt nhau đi rồi, đèn tao chiếu vào tận mặt mà tao không còn nhận ra nó là cô con gái đẹp nhất bản. Giàng ơi, ngày xưa cái mặt nó tròn như trăng rằm, hai cái vú nó tròn to như hai quả dưa chín, cái tay nó đẹp như mình con trăn trên cây, tiếng nó cười hay như chim hót làm nắng cũng cười theo, cái váy nó thơm như hoa rừng làm bướm cũng bay theo .
- ....
- Giàng ơi . Đêm qua tao chỉ thấy mặt nó cong méo như trăng hạ tuần, ngực nó nhăn như hai quả bí héo. Nó không cười, nó chỉ muốn khóc. Tao đau cái tim tao quá. Giàng ơi .
- .....
- Mày nói đi. Là thằng đàn ông, mắt mày có nhìn thấy vợ mày nó khổ hay không? Là thằng đàn ông, mày có thấy vợ mày nó buồn hay không?
- .....
- Mày là thằng tốt số nhất đời. Mày sinh ra vào lúc nào mà mày lấy được vợ mày. Mày thật là có cái tội to. Hôm nay tao định đánh mày nhưng tao thương con vợ mày quá .
- .....
- Lần này tao mang 2 bao ngô giống. Tao không bán nữa. Mày mang về đi mà trồng. Phiên chợ sau tao gửi phân bón vào cho .
- .....
- Đến kỳ ngô ra bắp, tao bảo mày cách đặt bẫy. Tao có bài thuốc, bẫy sập là lợn rừng ngấm thuốc không chạy được đâu. Tao sẽ cho mày. Nếu nhím sập bẫy, mày bắt nguyên cả con mang ra chợ. Có người mua ngay, 3 cái dạ dày nhím sống là đổi được 1 con lợn giống to .
- .....
- Mày không được lười. Mày đói thì tao kệ mày nhưng vợ mày đói là tao đánh mày đấy .
- ...
- Thằng Xín Thàu kia, mày có phải là thằng đàn ông hay không?

Nhìn 2 gã đàn ông gục đầu vào nhau rưng rức trên 2 bát rượu đã cạn khô, tôi thấy thật khó tả. Nhìn sang người đàn bà lẳng lặng ngồi bên, tôi không đọc được những gì đang ẩn hiện trong đầu cô ta. Phải chăng là vừa hạnh phúc vừa tủi thân, phải chăng vừa ái ngại, vừa thương xót cho hai gã đàn ông của cô.

Rất lâu về sau, một lần tôi đem câu chuyện này kể cho vợ tôi nghe. Vợ tôi thở dài, cầm cái điều khiển tắt phụt màn hình vô tuyến đang lải nhải vô duyên rồi bâng quơ : " Đàn ông thế mới là đàn ông "
 

dragonlee

Well-Known Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn (phot phet)

Gái ngoan.

Phải nói là hai, ba năm lại đây mình rất ngoan. Ngoan theo nghĩa là chả gái mù gì, một vợ một chồng chung thủy. Vợ mình khen lắm. Nhưng bạn bè lại thất kinh. Chúng bảo mình có hội chứng của tuổi già. Ừ thì mình theo tháng năm cũng có già đi thật, nhưng...không đều. Tóc vẫn đen nhánh, chim cò vẫn bổi hồi bồi hồi, đặc biệt tâm tính mỗi ngày mỗi trẻ. Ấy thế mà mình lại ngoan ra mới lạ chứ. Trông thấy gái cứ ơ hờ, ơ hờ mặc dù chúng lăn vào như bi. Chúng đâm ra nghi ngờ mình thật, về nhẽ đàn ông í. Tiên sư!

Mình cố luận giải về cái nhẽ mình ngoan nhưng mãi chẳng ra. Gái mú nó có thời hay chúng không còn đem lại cho mình cảm hứng? Chả phải. Hay mình không có nhiều tiền để bảo bọc các em? Cũng không. Gái giờ nhiều em không cần tiền, có cô còn cho mình chẳng hết. Hay mình bị rối loại cương dương ( bọn mất nết trên nầy bảo mình bị liệt )? Nhầm to nhé. Quan hệ với “ chủ hộ” vẫn đều đặn, tuần đôi chiếc, ngon ơ. Giời bắt thế à? Đxxx mẹ ông Giời. Mình chửi cho như chó, sợ một phép, bắt bớ đếch gì. Hây da!

Mình đem chuyện nầy tâm sự với Hải hói. Anh bảo, tao cũng chán mẹ rồi. Ui giời, người như anh mà khạc nhổ gái kể cũng lạ. Thời đỉnh cao, anh iêu một lúc 7 em, toàn chân dài đái xa, mơn mởn. Mỗi ngày anh ăn chơi đú đởn với một em. Mà lạ lắm nhé, các em biết nhau hết, nhưng chẳng em nào khiếu nại, trách móc, dỗi hờn gì. Anh xếp chúng theo thứ tự ưu tiên từ 1 đến 7. Nhiều lúc để giản tiện sự í ới, chơi bời, anh gọi số thay tên. Anh tài lắm. Mình rất phục. Anh công bằng với tất cả các em, đứa nào lấy sự ưu tiên mà lấn lướt, độc quyền là anh cắt phéng, không phong bao, váy áo, du hí, cơm trưa...Em nào cũng sợ và biết điều. Anh vẫn thường bảo với chúng rằng, không sợ thiếu - chỉ sợ...iếu.

Có một dạo, chả biết anh thật hay đùa là anh gắn chíp vào xịp của gái. Cứ tụt ra phát là kêu rinh. Nhưng được một hôm là anh tháo vứt ngay thiết bị bởi nó làm anh...điếc tai. Anh bảo chúng hư lắm, chả làm ăn gì, chỉ lượn lờ rồi đi đái cả ngày. Thì đi đái phải tụt xịp, chíp kêu. Anh lộn ruột, đéo phải, chúng đái vào cọc thằng khác, ở trên giường. Anh chán gái vì nhẽ đó. May, mình không thế hehe.

Cái sự ngoan của mình vừa chấm dứt vào hôm rồi khi mình gặp nàng. Nàng tên Ana, một cái tên Nga, trùng luôn họ Cốp ni ko va, giai nhân của làng banh nỉ bởi Pa nàng người Nga, Ma nàng người Huế, dòng tôn thất. Vẻ đẹp Á – Âu của nàng đắm đuối, kiêu sa và rất lạ. Nàng là một thỏi nam châm khổng lồ bởi sự đắm đuối, kiêu sa và rất lạ đó. Mình gặp nàng trong một ì ven động thổ. Dăm câu chuyện nhạt, vài cái cụng li mình cũng làm quen và xin được số của nàng.

Ít bữa, mình nhắn tin mời nàng cà phê cuối tuần. Nàng đồng ý với điều kiện phải đến rước nàng đi. Xá gì chuyện vặt vãnh, xỉa chân vào cứt chó nếu nàng yêu cầu mình cũng sẵn lòng. Nàng kể cho mình chuyện nước Nga xa xôi, chuyện công việc ở Việt nam với giọng lơ lớ âm Huế pha Nga nặng dịu, chuẩn mực. Cà phê cuối tuần không vắng cũng không đông nhưng gáy mình nóng rát bởi bao cặp mắt đổ dồn. Ái ngại một tí nhưng hãnh diện đến trăm phần.

Bọn mình quan hệ cứ bình thường như thế, không thân mà chẳng sơ. Thi thoảng mình rủ nàng theo những cuộc vui. Trong mắt bọn bạn bè, khách khứa, mình thiên mẹ tài, đẳng mẹ cấp . Chúng nhìn mình ngưỡng mộ. Iêu thế mới là iêu chứ. Đấy là mình nói thế, chứ biết được nàng có iêu mình chó đâu. Phần mình, thích nàng thật. Điều này mình công nhận, không nói phét.

Mình nâng niu nàng lắm. Mình ghét những cái nhìn “ ăn sống” của đám bạn, ghét những đứa vồ vập xin điện thoại, ghét luôn cả Hải hói khi anh ấn con Vơ tu bảo nàng nhấn số nàng vào. Những khi thế, mình đau lắm tuy mồm vẫn ngoác mang tai. Đau hơn nữa khi có đứa thì thầm tai mình bảo mấy nghìn để còn đấu giá, tệ hơn chúng còn bảo nếu là “nghệ sĩ nhân dân” thì nên để “ nhân dân” dùng, còn đang là “ nghệ sĩ ưu tú” thì chóng chóng phong lên “ nghệ sĩ nhân dân”. Mẹ cái danh từ “ nhân dân”, phản chủ đéo chịu được.
 

viethung888

Well-Known Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

Em shase cái Topic of bác cho mấy con mẹ đốp ở cơ quan, thấy chúng nó đọc rồi cười phá lên như.... Chứng tỏ đàn bà nó cũng.... Ko kém gì đàn ông.
 

dragonlee

Well-Known Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

Em shase cái Topic of bác cho mấy con mẹ đốp ở cơ quan, thấy chúng nó đọc rồi cười phá lên như.... Chứng tỏ đàn bà nó cũng.... Ko kém gì đàn ông.

Có 1 cô nàng đi qua đám đàn ông đang ngồi tụ tập, chém gió cười hô hố, cô nàng tò mò ghé đến hỏi:
- Các anh nói chuyện gì mà vui thế
1 anh chàng trong đám trả lời:
- À, cũng như phụ nữ bọn em thôi
Cô nàng đỏ mặt:
- Eo ơi bậy thế
...
 

quoctrung

Well-Known Member
Chỉ thấy nhục cái thân em ( Sưu tầm )

Chỉ thấy nhục cái thân em ( Sưu tầm ) ~O)
Phần 1 :

Hồi đó em có thích một con bé mà nó chê em hai lúa với lại không biết galang . Em thì hai lúa nó nhiễm vào máu rồi , ko tài nào sửa dc . Còn galang thì e tôn trọng quyền bình đẳng giới nên cũng ko ủng hộ cái vấn đề này cho lắm . Thế cho nên cua mãi không đổ .

Một hôm nó có việc đi Đồng Nai (lâu quá rồi nên e cũng không nhớ là việc gì ). Chiều tối không về kịp SG mà sáng mai lại phải đi thi .Ko nhờ được ai nên nó gọi điện cho em hỏi xem có rảnh ko xuống đón nó . Em thì chúa lười nhưng hôm đấy nhận đc điện thoại của nó tự nhiên thấy khỏe khoắn lạ thường ( như kiểu pocolo đc quan tể tướng truyền năng lượng ) .Em như người chết vớ dc cọc , chó đói vớ đc cứt phóng xe đi ngay .

Hôm đấy đúng ngày xấu trời , vừa bước ra cửa thì trời mưa như trút , mây đen kéo đến ngùn ngụt phủ kín bầu trời . Em vội mặc áo mưa vào rồi tiếp tục đi. Chạy khoảng 20m tự nhiên trong đầu e xẹt ra một ý đồ . E dừng xe lại cởi áo mưa bỏ vào cốp .

Trời vẫn mưa tối tăm mặt mũi, mưa thối đất thối cát...trận này chưa qua trận khác lại đến, ráo riết hung tợn hơn...Tưởng như trời có bao nhiêu nước là hút lên, đổ hết xuống đất liền.( Đoạn này em copy trong sách )

E chạy tư quận 10 cho tới tận Biên Hòa ( Gần 2h đồng hồ trong thời tiết vô cùng xấu) mà vẫn chưa hết mưa , lạnh teo cả trym , mưa tát rát hết cả mặt . Em thì có cái áo thun quần jean cố gắng hứng chịu cơn mưa để cho cái mặt nó tái nhợt đi , da tím đi . Nói chung mục đích cuối cùng của e chỉ là khi nó nhìn thấy em trong bộ dạng như thế nó sẽ cảm động , nó sẽ kêu em vào đâu đó thay đồ , kiếm cái j đó cho e ăn , hỏi e sao lại khờ vậy ko mặc áo mưa vào , nó sẽ ngồi bên em cạnh lò sưởi hỏi han đủ kiểu , một tay nó ôm chú mèo tay kia cầm tay em cho em bớt lạnh . Ôi lúc đấy em vừa chạy xe vừa tưởng tượng đủ kiểu , lãng mạn vô cùng, lâu lâu còn cười nhếch mép vẻ đắc thắng

Cuối cùng sau một hồi chỉ đường lằng nhằng em cũng mò đc ra cái chỗ nó đang ở . Nó vừa thấy em đến thì mừng như Bác Hồ đến thăm nhà , chả kịp hỏi han gì cả nó phán ngay một câu :'' Anh chở anh T về dùm e với , tối e về với bạn cũng đc '' . Nói xong nó cười toe toét. Lời nó nói như xét đánh ngang tai ,như tòa tuyên án tử hình , như cái gai đâm vào móng tay đang mưng mủ , như bị thiến bằng con dao cùn , phải cứa..cứa...đau đớn vô cùng .

Cũng may lúc đó không ai nhận ra thái độ của e vì mặt e cũng đã tái sẵn vì mưa lạnh rồi . Em nhìn sang thằng T hỏi như đúng rồi :'' Nhà bạn ở quận mấy , mình chở về '' . Thật sự lúc đó e chỉ muốn chở nó ra chỗ nào vắng vắng phồng tôm cho nó một trận rồi về SG một mình . Nhưng mà em làm thế thì sau này ăn nói thế nào với em kia nên đành bấm bụng chở nó về tận nhà , không quên cười một cái rất hiền khi nó cám ơn rối rít :'' không có j đâu , chuyện nhỏ ý mà '' .

Về đến nhà thì thi thể rã rời , em đổ vật xuống sàn như một cây chuối bị sét đánh.

Sáng hôm sau nó gọi điện rủ em chiều đi cafe để cám ơn . Em buồn chuyện hôm qua quá nên lấy lý do phải chở bà nội đi tập tạ nên không đi được . Đây là lần đầu tiên nó rủ em đi đâu đó mà em không đi , cũng vì chàng trai trẻ như em vừa phải chịu một cú shock tâm lý quá lớn . Trái tim pha lê của em đã bị mẻ..


Tối hôm đấy trằn trọc mãi không ngủ được em mới mò mẫm lên google search :'' bí kíp cua gái '' . Đọc một hồi thấy lan man và phi thực tế quá nên em chuyển sang nghiên cứu lịch sử thời liên xô chống mỹ . Sau một hồi ngâm cứu e cũng đã rút ra bài học , đối với tụi con gái là phải RẮN và DỨT KHOÁT. Trước giờ e cứ nửa đùa nửa thật , nhiều khi nói yêu nó mà nó cười như mình nói đùa . Căn bản là tính em thì hay hài hước hóa mọi vấn đề nên em ít khi làm cái gì mà nghiêm túc thật sự được ( kiểu như cái bác gì '' làm sao để nghiêm túc '' ấy )


Phần 2 :

Nói thật là từ hồi đó giờ đây là lần đầu tiên em yêu ai đó thật lòng , trước đó thì chỉ mèo mỡ tìm cách xếp hình đóng gạch cho bằng bạn bằng bè thôi chứ chả yêu đương gì. Thế cho nên việc ngày đêm bàn mưu tính kế mồi chài em nó khiến cho em tổn thương nguyên khí rất nhiều , mất ngủ liên miên .Ngày em chỉ ngủ đc 5,6 tiếng ( buổi tối thì khá hơn tí dc khoảng 8,9 tiếng ) . Cứ nhì nhằng ậm ừ mãi nên việc học hành bị dang dở , bạn bè thờ ơ , cách mạng tẩy chay , nhân dân xua đuổi, khốn đốn vô cùng... .

Nhiều khi em ngồi trong toilet khóc một mình , cám cảnh cho cái số phận hồng nhan bạc phận của mình .Có lúc nghĩ quẩn em chỉ muốn đâm đầu vào ngực con nào mà chết đi cho nhẹ nợ. Nhưng nghĩ đi rồi nghĩ lại , mình chết rồi thì nó lại đi theo thằng khác , đám ma mình nó đến ăn xôi , hát một bài , giấu quả xoài vào túi rồi ngoảy đít về như không ai thấy.Như thế ở trên thiên đàng nhìn xuống chắc mình ko chịu nổi , uất ức nghẹn ngào . Với lại em nghĩ mình mà chết đi rồi thì tương lai đất nước Việt Nam rồi sẽ đi về đâu , hậu quả thật khó lường trước được.

Thế nên em quyết định thôi khoan chết , phải làm một cú dứt điểm ''yêu thì yêu , không yêu trả dép bố về''.Hôm sau em gọi điện hẹn nó đi chơi Bình Quới với ý định sẽ tỏ tình với nó một cách nghiêm túc nhất , không cười và mắt không nháy nháy ( em toàn bị thế ) . Nói chung là mặt phải nghiêm túc như kiểu anh bộ đội chụp hình 3x4. Nó ok ngay, không quên dặn em mua 1 list đồ ăn mang theo.

''Buổi sáng hôm đấy trời đẹp quá , ô kìa con cá , nó đang ngậm chiếc lá ''...Ôi bài thơ hay quá . Thơ của em đạo đấy các bác ạ , bình thường thì em làm thơ rất dở nhưng hôm đấy là ngày đầu tiên em hẹn được nó đi chơi riêng nên tài năng ẩn dật lâu năm bỗng chốc được khai quật , xuất câu nào ra thơ câu đấy . Thôi chết em lan man quá , phải đi ngay kẻo trễ hẹn .

Đúng 8h30 sáng em có mặt tại cafe Quen ( bây giờ dẹp rồi ) ngồi chờ nó .Chờ mãi , chờ mãi , gọi điện thoại thì luôn trong tình trạng ''em đang tới, em sắp tới' '. Mình thì sợ nó vừa chạy xe vừa nghe đt sẽ nguy hiểm , đụng xe hay bị giật đt thì chết , thế là ngồi im luôn ko gọi hối nữa ( thương thế cơ chứ )'.Mà quái lạ là không hiểu sao lúc đấy em chả thấy bực tí nào , thi thoảng còn tưởng tượng bậy bạ rồi cười hi hí ( em có cái tật hay tưởng tượng các bác ạ ).

Đến khoảng 11h thì em buồn ngủ quá ( do tối qua hồi hộp với tập lời thoại trước gương đến khuya ) nên kiếm 1 cái ghế trong góc ngủ gật . Đang thiu thiu ngủ thì em cảm nhận có một nguồn áp lực khá lớn đang tiến về phía mình , cảm giác như Mabư bay tới đảo rùa. Em rùng mình mở mắt ra thì thấy em nó đang ngồi trước mặt . Chưa hỏi gì thì nó đã bô lô ba la rằng con chó nhà nó bị ai đánh , máu me tè le nên nó phải đi mua băng keo bông dính băng bó dỗ dành cho nó bla bla gì đó , lý do đi trễ hết sức thuyết phục... Nói chung là mỗi lần em nó cần nhờ gì , hay làm gì sai nó lại giở bộ mặt cún con đáng yêu ra nhằng nhì , em thì vốn rất yêu động vật nên lần nào cũng bỏ qua một cách hết sức dễ dàng .

Em với nó ngồi tám một lúc về tình hình con bông , về con chó hàng xóm đáng ghét hay ăn hiếp chó nhà nó , về con mèo chết nhát thấy đánh nhau sợ quá chạy vào nhà , nói chung là câu chuyện hết sức động vật , chả có liên quan gì đến việc tí nữa sẽ đi chơi hay tình yêu tình báo gì xất.Đến đoạn e đề cập ''đi Bình Quới thôi em , trưa rồi '' thì nó giật mình như kiến cắn '' Ui em quên nói , em tính đi chơi với anh buổi sáng thôi , 1h em phải đi học'' . Chẳng còn từ nghĩ gì để miêu tả sự thất vọng của em lúc này , lúc đó em cũng phần nào hiểu đc cảm giác bố mẹ có quý tử rớt tốt nghiệp , cảm giác bụng đói cồn cào vừa pha xong tô mì tôm thì đánh đổ ..Ôiiii. Hình như nó cũng cảm nhận dc sự không vui của em nên làm điệu bộ nhõng nhẽo hứa sẽ đền bù , hứa sẽ làm j j đó cho em... Sự việc sau đó em không còn nhớ rõ nữa vì mọi lời nói hành động của em lúc này được thực hiện trong trạng thái vô thức , mặt em đần đi như vừa quay tay xong , mắt lờ đờ và đôi tai bắt đầu nghễnh ngãng .Em chỉ nhớ trên đường về nhà em có mua mấy lon bia và con mực với ý định uống cho chết .


Tối đó lại là một tối em trằn trọc cả đêm để suy nghĩ , tìm hiểu nguyên nhân tại sao nó lại xem thường mình như vậy . Thật sự thời điểm đó em cũng thấy mình không xứng với nó , nó thì xinh xắn học giỏi dân thành phố. Em dân quê lên tỉnh học thì dốt nhà lại nghèo chỉ được cái ưu điểm là xấu trai , nhưng mà cũng có lần nó nói với em là không quan tâm tới vấn đề đó , tốt gỗ hơn tốt nước son j j đó , rất là văn vẻ, cho nên nguyên nhân có thể là do tính cách , nhân phẩm của em. Mà cũng không đúng , em tự thấy mình khá là người đàn ông mẫu mực : Không hút thuốc , cờ bạc ,rượu chè ( có thì uống , không có thì mua thôi chứ không nghiện ngập j ). Túm lại là tối đó em dằn vặt bản thân mình quá nên bất ngờ ăn hết 3 tô cơm rồi ngủ lúc nào không hay. Kết thúc 1 ngày u ám.


Phần 3 :

Buồn quá nên tâm sự chuyện này với con bạn thân , nó khuyên ko nên vội vã , vồ vập mà em nó chảnh, cứ từ từ rồi khoai sẽ nhừ , củ từ sẽ bở , giẻ rách cũng có cái giá của nó. Nghe bạn ,thế là án binh bất động chờ thời cơ . Một tuần sau đó trôi qua , tâm hồn khoan khoái nhẹ nhàng trở lại . Tối đấy vừa đi chơi về gần 12pm , lên facebook lượn lờ thì thấy em nó ghi stt '' Thèm một cái bánh kem bự thiệt bự '' . Nói các bác nghe , em có cái tính tưng tửng bốc đồng từ bé . Đọc xong cái stt , chả kịp tắt lap em phi xuống nhà đi mua bánh ngay . Lượn hết các tiệm bánh quen đều đã đóng cửa , thế là phải mò lên tận Q1 mua của 1 tiệm bánh Pháp ,cái bánh bằng bàn tay mà hơn 300k

Kế hoạch của em là sẽ treo cái bánh trước nhà ( kiểu như thềm nhà có hoa , anh để lại đêm qua ) rồi nhắn tin cho nó ra lấy , em ấy lấy bánh , mắt long lanh nhìn xung quanh tìm mình, miệng chúm chím vui mừng khi mở hộp bánh . Khi đó mình sẽ đứng xa xa sau gốc cây cười mãn nguyện kiểu như các anh hùng đẹp trai trong phim , lạnh lùng bước đi , phía sau là một tòa nhà vừa phát nổ , anh ấy còn không thèm quay đầu lại xem có chuyện gì. ..Ôi lãng mạn quá , ngầu quá...

Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính , em vừa bước vào đến gần nhà nó thì con Bông nhà nó sủa , bầy chó hàng xóm sủa theo râm ran như ve vào hè. Một con chó to khủng khiếp nhà ai chạy ra , xông vào cắn quần em , bốn năm con nữa chạy ra như ong vỡ tổ , chúng quây em lại như người ta làm lễ đâm trâu. Một mình em không thể chống lại bầy chó hung hãn, em hét toáng lên trong đêm tối ''ai cứu tôi vớiiiiiiiii''. Nhưng không kịp rồi......Một lúc sau em tơi bời như bị xe rác cán qua , thui thủi bước đi như kẻ mất hồn , chiếc bánh đã bị lũ chó khốn nạn chia nhau ăn hết .....

Thật ra sự việc kinh hoàng đẫm máu giữa người và chó ở trên hoàn toàn chưa sảy ra các bác ạ ,chỉ là do em tưởng tượng khi ngồi ăn bún đầu ngõ nhà nó thôi ,tại vì em nghe nó kể xóm nó nhiều chó lắm ( hề hề may quá các bác nhể ) . Cũng sợ thật nhưng mà chần chừ mãi em cũng đánh liều gởi xe ở quán bún rồi đi bộ vào nhà nó . Đường vào nhà nó trời tối đen như mực , các bóng đèn đường đã bị lũ tiết kiệm điện tắt hết , gió lạnh rít qua kẽ tay , thứ ánh sáng mập mờ duy nhất có được hình như tỏa ra từ làn da của Edward ( Chết mẹ , em bị nhầm sang Chạng Vạng ) .

Sau một hồi rón rén như các tù nhân nữ ăn trộm dưa chuột , em cũng treo được cái bánh kem trước nhà nó . Con bông ngu ngốc bị nhốt sau nhà nên hoàn toàn không biết gì. Em nhắn tin cho nó rồi hớn hở ra về , quên mẹ nó cái vụ anh hùng núp gốc cây gì gì đó phía trên ..

Sáng hôm sau em nhận được tin nhắn : '' Ấm áp quá H à :x '' ( chứ không phải là no lòi , ngon vãi chưởng như mọi lần ). ...Lần đầu tiên nó nhắn cho em một cái tin kiểu như vậy . Hạnh phúc tràn trề , trái tim em rộn ràng nhảy múa , cả ngày hôm đấy em quởn quá , tung tăng ca hát véo von như chú chim non trong phòng . Em nhìn con chó Bun trìu mến , gọi nó lại , xoa đầu nó và nói '' ấm áp quá Bun à '' . Con Bun mừng rỡ đuôi xoắn tít , mắt rạng ngời ....

Người và chó hôm đấy đều rất vui , chuyện tình yêu của bọn em đã bắt đầu chớm nở ..

Phần 4 :


Nói chung là các bác nghe em kể thấy vui vậy thôi , thật ra chuyện của em với bé này hầu hết là chuyện buồn, lâm ly bi đát . Ban đầu chỉ là chuyện thằng cùi bắp cua gái tiểu thư như kiểu cái phim gì của Việt Nam ấy ( hình như là phim Để Mai Tắm thì phải , em chả nhớ rõ ) . Sau một thời gian quen nhau khá dài thì nó biến thành 1 thiên tình sử ngàn năm có một , một câu truyện tình đáng lý phải dc viết bằng máu và kể bằng nước mắt ....

Thôi không gió bão nữa , quay trở lại vấn đề cơ bắp ta cuồn cuộn. Sáng hôm sau nó chở con Bông qua nhà em , có con em họ nó đi theo . Bé này cao khoảng m7 , dáng chuẩn , nó đang học đh , làm thêm PG .Nói chung mọi thứ đều Ok , mỗi tội da em ý hơi đen một tý , nhìn không giống da người..châu Á ,ngăm ngăm rất lạ ( em đoán có lẽ cô nàng là kết quả của mối tình oan nghiệt giữa lão Bao Công và nàng Bạch Tuyết ) . Tính tình bé này khá là hợp với em , nó nói giọng địa phương khá nặng nên ban đầu nghe em chả hiểu gì mấy , sau này thân rồi thì cũng chả hiểu gì mấy ,thế cho nên cứ câu nào nghe không hiểu thì em lại gật gù vuốt râu ra vẻ tâm đắc . Nhiều lúc hai đứa nói chuyện xong chả đứa nào hiểu ý đứa nào nhưng cả hai đều có vẻ đắc ý , thật đúng là trời sinh một đôi , gian phu *** phụ.

Chính vì hợp tính con bé em quá , nên nhiều lúc buồn phiền vì bị con chị đối xử tệ bạc , em tính chuyển hướng sang cô em quách cho xong, thôi thì ko có chó bắt mèo ăn cứt , không có giấy thì chùi tạm vào tường, vào cột. Nhưng mà bất ngờ liếc lên phần 2 thì thấy đã lỡ nói là lần này yêu thật lòng , nên làm thế có vẻ hơi mâu thuẫn , người đọc lại nhìn vào đấy mà xoắn, cho rằng mình bịa chuyện . Thế cho nên e đành tùy tiện cho qua , không bàn tiếp về con bé này nữa , tránh tình trạng tự dẵm tụt váy mình.

Nãy giờ em lan man về con bé em họ , quên kể cái mục đích nó qua nhà em , lại còn mang theo con Bông . Cơ sự là vì nó muốn gởi con Bông ở nhà em để nó đi Đà Lạt ăn đám cưới bà cô . Vòng vo một lúc thì em cũng biết là nó đi với thằng T trời đánh hôm nọ .Người em tự nhiên mềm hẳn , mặt ''ngắn'' như cái bơm ,nhưng rút cuộc cũng miễn cưỡng đồng ý, cười như mếu tiễn nó lên đường. Thật sự là em cũng không muốn nó thấy sự thất vọng của em đâu , vì lúc đó 2 đứa chưa là gì, mà cũng tại em giấu cảm xúc hơi kém, kiểu như chú chó chơi bài cào tố , bài đẹp thì vẫy đuôi rối rít , bài xấu thì tiu nghỉu ,thế cho nên lần nào cũng bị phát giác,chả làm ăn dc j . Nó thấy bộ mặt em thế nên cũng có phần hơi ngại ,hứa sẽ mua quà rồi vác vú lượn nhanh . Tối đấy nằm tưởng tượng tụi nó chở nhau lên Đà Lạt , nó ngồi sau ôm thằng T , rồi tụi nó thuê hotel ở , 2 đứa hì hục cả đêm , thở hồng hộc , cười hi hí ..Nói chung là càng tưởng tượng càng ghen lồng ghen lộn , tức khí vô cùng...

Sau một thời gian dài lầm lũi chịu đựng .Có vẻ như nó thấy em cù lần dễ thương nên cũng có chút thiện cảm , bắt đầu thân với em hơn , qua chơi thường xuyên hơn , ăn uống no say rồi về . Mỗi ngày nó qua chơi là một ngày hành phúc đối với em , mặc dù tốn kém vãi . Nhưng mỗi lần đề cập đến chuyện ''yêu nhau mẹ nó đi em'' thì nó lại lắc đầu ngoay ngoảy, chả hiểu là tại làm sao. Tính em thì vốn tự cao , người ta khen thì nhận :'' hề hề , chú cứ nói quá'', chê thì nhếch mép nghĩ bụng: '' mắt chó nhìn người thấp, anh không chấp '' . Nói chung là chính vì vậy , nên cái sự trêu chọc của bạn bè vì mãi không cưa đc em nó mà khiến cho em chả còn tâm trí gì học hành cả , ngày đêm chỉ cắm đầu vào nuôi nấng chăm sóc em ấy như nuôi con lô , mãi mà chả trúng . Mấy tháng trời học thì không đi , thi thì vẫn có mặt nhưng phần lớn là vừa đọc đề xong liền ngửa mặt lên trời cười lớn như các bậc hảo hán thời xưa , rồi ưỡn ngực nộp bài ra về , oai phong lẫm liệt (lúc đấy em thấy thế )

Thôi ,nhắc chuyện học hành là thấy chán rồi , ta chuyển sang đề tài p0rn đi cho nó máu. Tối hôm cách cái hôm nó đi Đà Lạt khoảng một tháng gì đây , khoảng 10:30pm , nó đi sinh nhật về thì qua nhà em.Nó mặc váy caro ngắn ngủn ,áo sơ mi .Nói chung cứ thấy hình ảnh nữ sinh , y tá , cô giáo đeo kính hay nàng công chúa tuyết là bản chất cầm thú trong con người em nó lại bộc phát , có lẽ tuổi thơ em đã bị các chị gái bên nhật ám ảnh khiến cho những hình ảnh vô cùng thánh thiện phía trên trở nên bệnh hoạn , mấy lần đi phục hồi mà nhân phẩm vẫn ko khá lên được . Nó say , nằm lăn lên giường , thở hổn hển . Nhắc lại là hồi đấy em mới 18t , coi phim av cũng nhiều , chém gió với bạn bè là tao bóc tem , xếp hình con này con nọ cũng rất là hoành tráng nhưng thật ra là chưa biết con mẹ gì chuyện abcxyz này cả , vẫn là đảng viên ưu tú của hiệp hội quay tay quốc tế . Thế cho nên việc có một đứa con gái nằm ngửa ra, háng rộng như bà đẻ trước mặt mình , trong phòng mình khiến cho em hết sức bối rối , chả biết ứng phó làm sao cả, mồ hôi vã như tắm . Thật ra là lúc lay nó hỏi han , em có ''vô tình'' sờ đùi nó một tí , nhưng lại sợ quá nên rụt lại .Lâu lâu nghĩ lại thấy mình ngu hơn con lợn..

Nằm được nửa tiếng thì nó bật dậy ói như mưa , hôi thối nồng nặc, bẩn hết áo nó và cả cái nệm của em . Thật sự là hết sức kinh tởm , dục vọng của em bỗng chốc tan biến sạch. Đọc ở trên các bác cũng thấy con này rất là hám ăn , cho nên em đoán nó đã nốc nửa cái bánh kem trong bữa tiệc sinh nhật có 10 người , full mãi mà không hết. Ngồi một lúc thì tỉnh rượu , nó tắm rửa thay đồ rồi nhất quyết đòi về , mặc cho em hết sức ngăn cản . ..

Đây là cái lần đầu tiên trong đời được sàm sỡ một đứa con gái , được cảm giác như nhân vật Masumoto đầu trọc trong phim mà e hằng ao ước , cho nên nhớ mãi cho đến bây giờ , xin mạn phép kể lại cho các bác nghe , có nói phét một câu em chết tươi vì hộc máu.

...................................

...................................

Phần 100 :


Sau một thời gian theo đuổi , cuối cùng anh Hà đẹp zai cũng cưới được nó làm vợ , lại còn đc lén lút qua lại với cô em họ . Anh ấy còn trúng sổ xố mấy chục tỷ , thế là từ đấy trở nên giàu có , hạnh phúc viên mãn trọn đời.

Còn về thằng T , trong một lần đi nhậu về bị xe tông chết ở cầu rạch chiếc, đứt đôi người nhưng vẫn ráng gọi điện thoại , rất là đáng thương.

Kết thúc câu chuyện là hình ảnh hai vợ chồng nhà anh Hà ôm con ra chào khán giả , cả nhân vật phản diện chết ngoẻi rồi đến diễn viên phụ cũng hớn hở ra vẫy chào ,mọi người đều vui. .

Cả nhà phấn khởi, tắt tv đi ngủ .Mừng cho một cuộc tình đầy máu và nước mắt nhưng kết thúc có hậu =D>=D> ( Sưu tầm )
 

kilpin

Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

Cười đau hết cả ruột, vừa bị sếp lườm cho cái tội đang làm mà cười hí hí tưởng mình đang xem porn :))
 

ktq

Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

He he, bác quoctrung lôi từ voz về đây mà; đọc bên kia mắc cười đau ruột, mỗi tội khó theo dõi. Gom về đây dễ thưởng thức hơn.
 

ktq

Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

Chuyện của Adam (sưu tầm)

Khi Thượng đế tạo ra Eva, Adam thích lắm; ngoài việc chiều chuộng hết mình, hàng ngày Adam còn nói những lời có cánh như:

- Ôi Eva, em thật xinh đẹp...

- Làn da của em thật mịn màng...

- Cơ thể em có mùi thơm thật dễ chịu...

- Đôi chân của em mới dài làm sao...

Eva lấy làm khoái trí nên nàng... đi tắm thường xuyên!!! Rồi một hôm Adam bị Thượng Đế gọi đến lật tẩy:

- Hỡi kẻ dối trá kia! Trên thế gian này chỉ có mỗi Eva là đàn bà, vậy ngươi lấy đâu ra cái chuẩn để mà so sánh rồi nói phét vống lên như thế hả? Xinh đẹp, mịn màng, thơm tho, chân dài... ngươi không biết ngượng mồm à?!

Adam giọng ráo hoảnh:

- Dạ thưa, rồi sau này Người sẽ thấy ngay thôi, thằng quái nào tán gái mà chả phải bốc phét như thế!
 

dragonlee

Well-Known Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

Câu chuyện của bác ktq có thể tóm lại 1 câu là " Người đàn bà chỉ đẹp trong đôi mắt của kẻ si tình "
 

tusontay

Huyền Thoại
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

Câu chuyện của bác ktq có thể tóm lại 1 câu là " Người đàn bà chỉ đẹp trong đôi mắt của kẻ si tình "
Theo em thì phải hiểu là: Ông thịt xong thì mày biết tay! :))
 

Longle

New Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( sưu tầm)

(Sài Gòn) Chiện nhỏ!!!
Một góc ngã tư giao lộ giữa hay con đường thuộc loại đông nhất nhì Sài Gòn, nơi thường xuyên bị kẹt xe, nhất là vào giờ cao điểm. Bên cảnh sát giao thông phân công hai anh sĩ quan đến trực ở ngã tư này để giải quyết nạn ùn tắc và xử phạt mấy phương tiên chạy ẩu, nhất là mấy chiếc xe hơi rẽ trái sai luật.

Hai anh sĩ quan này có lẽ thuộc loại vất vả nhất trong ngành vì thời gian của hai anh hầu hết đều phải đứng ngoài nắng ngoài mưa để phân luồng và điều chỉnh đèn tín hiệu, chỉ cần hai anh vắng bóng một lúc là cái ngã tư lại nùi nùi một mớ xe cộ.

Chỗ hai anh đứng có một cái tủ điện chìm, lúc nào cũng có nước uống. Sáng thì café, nắng lên thì trà đá, chiều thì có nước đá chanh… Mỗi khi uống hết nước thì anh sĩ quan trẻ hơn băng qua đường đem trả những cái ly cho một quán cóc gần đó. Quán cóc vỉa hè nhưng lúc nào cũng có khách ngồi.

Lát sau bà chủ quán lại bưng qua một món thức uống mới, đúng lúc tôi đứng gần đó. Anh sĩ quan lớn tuổi hơn quay qua nói, hình như cốt để cho tôi nghe: bà này bả cho tụi tôi uống nước miễn phí cả tháng nay, nói hoài mà hông chịu cầm tiền, mơi không uống nữa nghen bà. Bà già cười lớn, ha hả, mấy chú làm việc cực khổ, tui đãi miếng nước, chuyện nhỏ xíu mà, mấy chú uống cho tui dzui.
 

dragonlee

Well-Known Member
Ðề: Truyện ngắn thư giãn ( phot phet sưu tầm )

Học làm người tốt

Mùa xuân, hoa lá xuân, vợ tôi dẫn một người đàn ông bệ vệ về nhà và giới thiệu: “Đây là anh X, người hàng xóm rất tốt với bố mẹ em dưới quê. Anh ấy lên đây để chăm sóc cho vợ ốm nên sẽ ở nhờ nhà chúng ta ít ngày”. Tôi gật đầu ngay bởi chẳng lý gì để từ chối một người đàn ông tử tế đến vậy.

Một tuần sau, vợ tôi bỏ nhà đi đâu đó chẳng rõ, tôi gọi điện hỏi thì nàng bảo: “Em đi theo anh hàng xóm để học làm người tốt!”. Hẳn nhiên, tôi thấy đó là việc hữu ích nên chẳng thấy phiền hà gì.

Chẳng biết khóa học làm người tốt ấy kéo dài trong bao lâu nhưng cuối năm ấy tôi được Trung tâm Guiness ghi tên mình vào kỷ lục người đàn ông có cặp sừng vĩ đại nhất thế giới. Ngoài ra tôi còn được một số trung tâm mầm non mời về làm quản trò với mức lương hậu hĩnh bởi họ thấy ở tôi có những đặc tính có thể hòa hợp với các em ở độ tuổi ấy như: trong sáng, hồn nhiên, ngây thơ… Thậm chí có người còn bảo ưu điểm của tôi là chẳng biết gì về những điều mà ai cũng biết.

Quả thực, vợ đi mãi chả về dẫu có hơi buồn nhưng tôi hy vọng nàng sẽ cực kỳ tốt sau khóa học ấy - tôi tin là như thế! Và giờ thì tôi vẫn đang đợi nàng học xong để trở về.

Bởi...đời lắm mệnh giá

Hồi mới lấy nhau, tôi hay đưa vợ về thăm gia đình nàng. Những lần như thế gia đình nàng mừng vui lắm.

Nhạc phụ làm rượu, nhạc mẫu bình thường yêu động vật vô cùng, đến con muỗi bâu lên người bà còn vui bởi bà sợ nếu không bâu chúng sẽ chết vì đói. Có lần tôi còn nhìn thấy bà cuối xuống như thầm thì với con muỗi đang đậu trên cánh tay trái của mình rằng, này con hãy hút máu ta cho no đã rồi hẳn bay chứ chả việc gì phải vội nhé! Chỉ khi tôi đến bà mới phá lệ và tạm dừng thứ tình yêu đó lại rồi chạy đi cắt cổ 8 con vịt cùng lúc để làm tiệc, tất nhiên để đãi tôi.

Vừa làm bà vừa nói bằng cái giọng rất ấm áp: “Thấy con là người tử tế, nhà này mừng lắm! Tính khí em nó thất thường nên con phải nhọc công với nó lắm đây. Nhà này gửi đời nó cho con đấy! Gắng mà yêu thương em nó!”. Thật lòng, tôi thấy ấm áp vô cùng bởi sống ở đời, tôi chẳng được mấy ai tin.

Nhưng, có vẻ như tôi không phải là thằng đàn ông duy nhất mà vợ tôi đưa về thăm gia đình nàng. Hình như ít năm sau, vợ tôi có đưa một gã đàn ông khác về ra mắt và gia đình nàng cũng mừng vui như thế. Thậm chí hơn. Bởi lần này, người đàn ông ấy là một tay có chức (bụng rõ to). Cụ thể của sự mừng vui tôi không rõ nhưng nghe đâu lần ấy bà đã nhắm mắt cắt cổ gấp đôi số vịt lần đãi tôi.

Ít lâu sau, bà nói với tôi rằng: “Trước sau như một, nhà này không hề đánh giá thấp về con. Nhưng con ạ! Vấn đề nằm ở chỗ con vẫn tử tế đấy chỉ có điều có đứa khác nó tử tế hơn. Như tiền chẳng hạn, cũng polyme như nhau cả nhưng mệnh giá của con là năm mươi nghìn, mệnh giá của thằng này năm trăm nghìn. Đấy! Chỉ bởi đời nó lắm mệnh giá mà khổ thế chứ ít hơn thì đã đơn giản con nhỉ!”

Lần ấy, tôi thấy bà khổ quá nên chẳng muốn làm bà khổ thêm.

Đi làm thiếu nhi

Cách nhà tôi không xa có Nhà văn hóa thiếu nhi. Cây cối bảo um tùm không hẳn bảo thưa thớt lắm khi sai nhưng chắc chắn chả lúc nào vắng bóng… thiếu nhi. Cả ngày lẫn tối.

Thiếu nhi của ngày chơi cầu tuột, xích đu, tàu lượn, tàu hỏa xình xịch, cười ré, khóc thét suốt ngày đinh tai nhức óc. Tối thiếu nhi này về, nhường cho lớp... thiếu nhi của tối.

Chẳng khác thiếu nhi của ngày là mấy, thiếu nhi của tối cũng tràn đầy sự hồn nhiên, trong trẻo. Tối đến, thiếu nhi của tối tụ tập về đây tấp nập. Họ cũng trèo lên cầu tuột để tuột lên tuột xuống, cũng leo lên xích đu đu qua đu lại, rồi cũng tàu lượn lượn tới lượn lui, xình xịch suốt đêm. Có điều, họ chỉ chơi theo từng đôi, từng cặp chứ không chơi kiểu tập thể như thiếu nhi của ngày. Nữa là thiếu nhi của tối thường hay mang theo bong bóng, không ai biết họ dùng số bong bóng ấy để làm gì. Chỉ sáng ra, thiếu nhi của ngày thấy bong bóng rơi vãi đầy sân liền cầm lên thổi, kết thành chùm rồi thả lên trời để gửi tới thế giới thông điệp hòa bình.

Tôi thì không quan tâm lắm đến hòa bình, tôi chỉ quan tâm đến vợ tôi thôi. Đêm nọ đang ngủ thì điện thoại đổ dồn, thức giấc tôi chẳng thấy vợ mình đâu. Nhấc máy thì bà hàng xóm thông báo rằng bà vừa bắt gặp chồng bà với vợ tôi đang làm thiếu nhi trong nhà văn hóa thiếu nhi với chất giọng đầy vẻ cay cú, hằn học. Thật bụng, tôi thấy thương hại bà ta. Có lẽ vì sự bề bộn, ngổn ngang của cuộc đời đã làm bà mất đi sự hồn nhiên, trong sáng. Tôi tin vợ tôi còn trong trẻo nên việc nàng muốn quay về để sống lại thời thơ ấu âu chẳng thành vấn đề. Thậm chí tôi xem đó là một nhu cầu lãng mạn, giàu chất thơ nên cần được khuyến khích.

Thế nên, lúc nàng đi làm thiếu nhi về, trông thấy nàng có vẻ phờ phạc tôi đã rất lo lắng: “Được trở về thời thiếu nhi, anh nghĩ em sẽ sung sướng lắm chứ!” – Tôi hỏi. Nàng thở dài: “Em cũng nghĩ thế nhưng đứa cùng làm thiếu nhi với em lại khỏe quá! Chúng em chơi trò vật nhau nhưng quả thực em chưa từng thấy thằng trẻ con nào lại to và nặng đến vậy! Và em đành phải thua nó.” Bạn nghe cả rồi đấy! Làm thiếu nhi cũng mệt mỏi và vất vả lắm chứ nào đã sung sướng gì. Hôm nay, tôi quyết định mua thêm sữa cho vợ tôi bồi dưỡng để nàng có sức để tiếp tục đi làm thiếu nhi. Bởi nói thật, tôi thích vợ mình đi làm thiếu nhi hơn là đi làm người lớn.

Đẹp cả trong lẫn ngoài.

Tôi nghĩ mình may mắn khi có được một người vợ đẹp, ít nhất lúc nàng đậy mặt lại. Bạn chớ ngạc nhiên bởi tôi biết ngay cả khi các bà đậy mặt lại thì không ít ông chồng vẫn còn ám ảnh nhan sắc của vợ mình. Tôi nghĩ mình may mắn hơn là vì thế. Đọc đến đây nếu bạn đọc không tin tôi thì tôi nghĩ do các bạn mất niềm tin vào con người, lỗi này thuộc về các bạn, không phải tôi.

Tuy nhiên, tôi thừa sâu sắc để ý thức được rằng, nhan sắc chỉ là vẻ ngoài, “tốt gỗ hơn tốt nước sơn” – người xưa bảo thế, tôi cũng tin thế. Bạn đọc báo sẽ thấy, chẳng phải người ta vẫn hay chê các hoa hậu, á hậu, siêu mẫu… chỉ là những bình hoa biết đi, biết đứng…Thông minh lắm thì chỉ biết nhắn tin, chat chít chấm hết. Họ thiếu tri thức lẫn nội tâm. Tôi chả dại gắn kết đời mình vào những người như vậy nên dứt khoát vợ tôi bên cạnh cái đẹp ở vẻ ngoài thì nàng còn phải có chiều sâu, đặc biệt phải có tâm hồn.

Tôi tin là vợ tôi có tâm hồn bởi chiều kia tay hàng xóm gần nhà tôi bỗng lăn ra chết mà vợ tôi khóc lên khóc xuống suốt 8 tuần liền sau đó. Thậm chí nàng khóc còn to, còn thảm hơn vợ anh ta. Thấy lạ tôi hỏi, nàng sỉ vả tôi là đồ ác độc, vô lương tâm, là người có trái tim bằng “bôxít”. Nàng bảo chỉ có loại người như thế mới vô cảm với cái chết của người khác, nhất là với hàng xóm, người sống rất gần mình. Tôi thề, khi nghe những lời như thế tôi chẳng thấy đau đớn gì, thậm chí mãn nguyện và thầm hãnh diện bởi mình có được một người vợ tuyệt vời đến thế. Đẹp cả ngoài lẫn trong, từ lòng ra đến mặt…Chồng thiên hạ chết nàng còn khóc thế huống gì chồng mình. Tôi tưởng tượng ra ngày mình chết và được nàng khóc gấp tám lần như thế rồi mỉm cười thỏa mãn. Viết đến đây tôi biết chắc có không ít ông chồng đang thầm ghen tỵ với tôi bởi tôi biết trên thế giới hiện nay, phụ nữ như vợ tôi hiếm lắm, chẳng nhiều đâu, thậm chí đang có nguy cơ tuyệt chủng.

Thế nhưng, lạ ở chỗ ngày mẹ tôi mất đi nàng đã không khóc lấy nửa giọt nước mắt. Tôi hỏi người dưng chết em khóc lắm thế trong khi mẹ anh mất chẳng thấy em xót xa gì? Nàng giận dỗi trách tôi sống với nhau ngần ấy năm mà tôi không hiểu được nàng, rằng tôi không yêu thương nàng, thiếu tin tưởng nàng. Điều đó làm nàng cảm thấy bị tổn thương và xúc phạm – mọi người nên nhớ tâm hồn của vợ tôi rất mỏng manh, dễ vỡ. Và nàng giải thích chồng thiên hạ là người ngoài nên phải khóc ra ngoài, còn mẹ chồng mình là người trong nhà nên phải khóc vào trong. Nàng còn bảo mình đã khóc ướt hết cả lòng dạ, ruột gan, nước bên trong dâng cao đến mức nàng thải ra không kịp. Nàng kể có những ngày nàng ngồi suốt trong toalet để vừa khóc vừa thải, khóc đến đâu thải đến đó chứ không là đầy bụng.

Nghe nàng nói xong tôi thấy mình thật tồi tệ và nông cạn. Chỉ vì chút hồ nghi vặt vãnh mà suýt nữa tôi đã hiểu sai bản chất của câu chuyện và làm tổn hại tâm hồn nàng. Tôi hứa sau khi viết xong truyện này cho mọi người đọc thì tôi sẽ vào phòng xin lỗi nàng, bằng tất cả những gì chân thành nhất mà mình có được.

Son sắt

Tay hàng xóm nhà tôi thật bất hạnh khi lão vừa treo cổ tự tử vì không chấp nhận được việc vợ mình đi ngoại tình. Tôi có phúc hơn lão nhiều bởi tôi biết chắc vợ mình là mẫu người chung thủy. Ít nhất là ở mặt lý thuyết.

Nàng hay tỏ vẻ gắt gỏng và chì chiết không tiếc lời về kẻ ngoại tình nào đó bị đăng lên báo. Có lần nàng còn vả té tát vào mặt một nhân vật được in trên báo nữa, nhưng tôi cản. Nàng bảo: “Không! Anh phải để em đánh chết loại đàn bà thối tha này. Đàn bà kiểu gì mà hớ ra cái là sang nhà hàng xóm nằm ngửa ra chứ!?” Tôi bảo ai tệ hại mặc họ, em quan tâm làm gì cho mệt người. Miễn với anh, em son sắt là được. Tôi nghĩ người phụ nữ nào đó cần phải nhắn tin cám ơn tôi bởi nếu tôi không cản thì mặt cô ấy đã nát như tương dưới bàn tay vợ tôi.

Mà không chỉ lý thuyết suông, anh bạn tôi đến chơi trong trạng thái ngà ngà nên vấp phải vào người vợ tôi. Hậu quả là, khi anh đến nhà tôi anh là con người này nhưng khi bước ra anh thành con người khác. Đến mức, khi trở về nhà, vợ anh tưởng là ông hàng xóm nên ân cần, niềm nở đưa vào phòng chứ bình thường, anh không bao giờ được thế. Nghe đâu, hôm sau anh đi khám, bác sĩ chẩn tỷ lệ thương tật của anh 81%. Nói gọn lại, vợ tôi là người son sắt, chung thủy tuyệt đối.

Chỉ hơi lạ ở chỗ, có lần tôi làm vệ sinh nhà cửa thì trông thấy một chiếc quần “chip” của đàn ông dưới gầm giường nhưng không phải của tôi - tôi không dùng những chiếc quần sặc sỡ đến vậy. Tôi nhíu mày, cầm lên và bảo với vợ: “Hình như thứ này không phải của anh!”. Vợ tôi cười bảo à, tháng trước gã đến thu tiền điện nhà ta có dùng nhờ nhà vệ sinh, chắc gã đã để quên anh ạ! Thật lòng, khi nghe vợ mình bảo vậy trong tôi cũng dâng lên những điều khó nghĩ. Tôi nghĩ đó có lẽ là một tay dị hợm bởi nếu không, anh ta sẽ chẳng có cái kiểu đi vệ sinh kỳ cục và lắt léo đến thế. Vào nhà người khác đi vệ sinh nhờ nhẽ nào anh ta cởi quần trong phòng ngủ, bỏ quần chip xuống gầm giường rồi chui vào nhà vệ sinh, xong rồi thì về? Nói thật là tôi buồn cười cho gã nào đấy. Gã thật là ngốc.

Song, tôi vốn là kẻ tôn trọng vợ, tôi tin vào sự chung thủy, son sắt của nàng nên tôi dừng lại ở đây và không dám nghĩ tiếp. Bạn biết không? Hạnh phúc không phải là một bộ phim để bạn phải ngồi xem cho bằng hết. Để giữ gìn hạnh phúc, tôi chọn cách chỉ xem nửa bộ phim.
 
Bên trên