Câu nói "Người ta chỉ thấy nuối tiếc khi mất mát đi những gì mình đang có" sao lại đúng đến như vậy, mặc dù đó là quy luật tự nhiên của muôn đời. Chỉ trong vòng 2 tháng trời tôi phải gặm nhấm nỗi đau tiễn hết bà nội rồi đến ông ngoại về thế giới bên kia. Cũng không biết phải nói gì, ko biết phải làm gì khi mà luôn xác định rằng cái ngày ko chút gì vui thú này sẽ kéo đến.
Ông nội mất sớm, tôi lại chuyển vào Nam sống khi còn chưa vào lớp 1 nên tình cảm với bà nội ko được khăng khít. Song tuổi thơ tôi vẫn nhớ những lần nội mang đồ ăn, khi chút tôm tép, khi thì trái bưởi đào cho mấy đứa cháu. Tôi vẫn nhớ nội rất nóng tính, hay quát tháo con cháu nhưng lại chẳng bao giờ làm gì quá đáng để các con, các cháu mình phải buồn. Một năm bay về Hà Nội được vài lần, tranh thủ gặp Nội, tranh thủ sống nhõng nhẽo với nội rồi lại bay vội vàng trở vào Nam, có bao giờ được sống hết lòng với tình cảm bà cháu. Nội mất tôi chỉ kịp bay về nắm tay nội lúc giây phút cuối đời, chỉ biết khóc, khóc như chưa từng được khóc. Rồi lặng lẽ nhìn nấm mồ nơi nội an nghỉ nước mắt chảy dài, có lẽ đó là nỗi đau khó nói thành lời.
Mới cách đây 1 tuần nhà tôi cúng 49 ngày cho nội, thì chiều thứ sáu vừa rồi tôi lại đón mất mát thứ hai khi ngoại lại rời bỏ tôi đi, ông ra đi một cách bất ngờ khiến cho tôi bị shock vô cùng. Ngoại tôi còn khỏe lắm, vốn là một người lính nên ông ăn uống, tập thể dục rất điều độ, mặc dù ngoài 70 nhưng cụ vẫn khiến tôi an lòng mỗi lần về thăm. Thế mà chiều rồi, một buổi chiều trời đẹp của Hà Nội người ông yêu quý của tôi đã không còn nữa, đã đi xa về thế giới bên kia mất rồi. Trước khi đón mẹ để cả hai cùng về Hà Nội tôi đã dặn lòng sẽ thật rắn rỏi, tôi biết sẽ phải đối diện với mẹ trong nước mắt nhạt nhòa. Thế nhưng trên chuyến bay về Hà Nội là hình ảnh hai mẹ con khóc nức nở, tôi ko thể chịu được nỗi đau mất ông. Trong cái nhìn của làng xóm nội là ông Diệu đại tá khó tính, nghiêm minh và đôi khi khắt khe, còn với các cháu như tôi là hình ảnh tuyệt vời của đức hy sinh, của lòng bao dung. Điều khiến tôi đau đớn nhất là ông ra đi ko một lời dặn dò, tôi k thể nghe được lời cuối đời của ông.
Tuần mới cũng k muốn làm ảnh hưởng đến mọi người, chỉ muốn viết ra để không cảm thấy cảm xúc bị dồn ép, bóp méo cảm xúc quá nhiều....Cảm giác mất mát, tiếc nuối ko biết bao giờ mới hết đây?!

Ông nội mất sớm, tôi lại chuyển vào Nam sống khi còn chưa vào lớp 1 nên tình cảm với bà nội ko được khăng khít. Song tuổi thơ tôi vẫn nhớ những lần nội mang đồ ăn, khi chút tôm tép, khi thì trái bưởi đào cho mấy đứa cháu. Tôi vẫn nhớ nội rất nóng tính, hay quát tháo con cháu nhưng lại chẳng bao giờ làm gì quá đáng để các con, các cháu mình phải buồn. Một năm bay về Hà Nội được vài lần, tranh thủ gặp Nội, tranh thủ sống nhõng nhẽo với nội rồi lại bay vội vàng trở vào Nam, có bao giờ được sống hết lòng với tình cảm bà cháu. Nội mất tôi chỉ kịp bay về nắm tay nội lúc giây phút cuối đời, chỉ biết khóc, khóc như chưa từng được khóc. Rồi lặng lẽ nhìn nấm mồ nơi nội an nghỉ nước mắt chảy dài, có lẽ đó là nỗi đau khó nói thành lời.
Mới cách đây 1 tuần nhà tôi cúng 49 ngày cho nội, thì chiều thứ sáu vừa rồi tôi lại đón mất mát thứ hai khi ngoại lại rời bỏ tôi đi, ông ra đi một cách bất ngờ khiến cho tôi bị shock vô cùng. Ngoại tôi còn khỏe lắm, vốn là một người lính nên ông ăn uống, tập thể dục rất điều độ, mặc dù ngoài 70 nhưng cụ vẫn khiến tôi an lòng mỗi lần về thăm. Thế mà chiều rồi, một buổi chiều trời đẹp của Hà Nội người ông yêu quý của tôi đã không còn nữa, đã đi xa về thế giới bên kia mất rồi. Trước khi đón mẹ để cả hai cùng về Hà Nội tôi đã dặn lòng sẽ thật rắn rỏi, tôi biết sẽ phải đối diện với mẹ trong nước mắt nhạt nhòa. Thế nhưng trên chuyến bay về Hà Nội là hình ảnh hai mẹ con khóc nức nở, tôi ko thể chịu được nỗi đau mất ông. Trong cái nhìn của làng xóm nội là ông Diệu đại tá khó tính, nghiêm minh và đôi khi khắt khe, còn với các cháu như tôi là hình ảnh tuyệt vời của đức hy sinh, của lòng bao dung. Điều khiến tôi đau đớn nhất là ông ra đi ko một lời dặn dò, tôi k thể nghe được lời cuối đời của ông.
Tuần mới cũng k muốn làm ảnh hưởng đến mọi người, chỉ muốn viết ra để không cảm thấy cảm xúc bị dồn ép, bóp méo cảm xúc quá nhiều....Cảm giác mất mát, tiếc nuối ko biết bao giờ mới hết đây?!