thoianghen
Active Member

Victor Vũ, cái tên quá nổi tiếng với nhiều bom tấn phòng vé Việt những năm gần đây. Luôn biết khai thác và thử sức với những đề tài khá khác lạ so với mặt bằng chung, phim của Victor Vũ có sức hấp dẫn từ câu chuyện, diễn xuất, góc máy, màu sắc, và đặc biệt những cú twist hấp dẫn và khó đoán, khiến người xem luôn tò mò từ đầu tới cuối phim, để rồi thỏa mãn với cái kết thật sự thuyết phục.

Về đề tài, phim của anh đạo diễn này lúc nào cũng có 1 chút hư cấu, huyền bí. Lần này thiên về khoa học viễn tưởng. Vì là phim, nên mọi thứ đều có thể xảy ra, nhưng để mọi thứ logic và không bị lấn cấn, cần xây dựng một "lý thuyết" khoa học vững vàng, làm nền tảng cho sự việc tiếp theo đó. Phim nói về chuyện ghép đầu người, 1 việc đang gây tranh cãi và thực tế con người chưa làm được chuyện đó. Ok thôi, phim mà, chấp nhận hết. Nhưng cái cách mà ông chú nông dân bỗng dưng trở thành bác sĩ thiên tài thật sự khiên cưỡng. Giải thích về chuyên môn qua loa và ngô nghê. Đây không phải phim kinh dị, và ekip hóa trang nên tìm hiểu về vết thương, khâu may trong thực tế, không phải cái gì cứ tưởng tượng rồi làm ra nó phi lý lắm. Vết khâu 1 vòng cổ như con rết trăm chân, vừa bầm vừa hở. Rồi làm thêm những chi tiết như vết thương bị nhiễm trùng phải cho thêm kháng sinh, để là gì ? Chưa kể đến việc đề tài cấy ghép 1 bộ phận vào người đã có nhiều phim khác làm rồi, và làm tốt hơn nhiều, nên phim càng trở nên trẻ con.
Chấp nhận chuyện ghép vì đằng nào thì nó cũng đã thành công rồi. Đến câu chuyện tiếp theo, và những "bí ẩn" đằng sau nó. Okay, nhận ra bỗng dưng mình có sức mạnh cường tráng, đi giúp người hoạn nạn, cũng được thôi. Những màn cứu người thực sự mang tính"anh hùng thị xã", nó quá "địa phương" và khu trú, nhưng lại vô cùng sắp đặt và lên gân. Xem mà ngao ngán. Siêu anh hùng à, chưa tới mức như báo chí pr rầm rộ, chỉ thấy mấy màn parkour nhảy nhót trên mái nhà. À mà không, chắc phải có siêu năng lực mới chịu nổi nguyên cây xà đang cháy đập lên lưng mà vẫn tỉnh bơ

2 cú twist trong phim đến và đi nhanh như một cơn gió, đến nỗi giờ mình cũng chẳng nhớ rõ nó có phải là twist hay không nữa. Đây thực sự là điều đáng tiếc, vì những cú twist luôn là thứ được mong đợi trong phim của victor.
Giải quyết tình huống và cao trào gần như trôi tuột khi đến đoạn cuối phim. Có cảm giác như vừa làm phim vừa viết kịch bản vậy, tới cuối hết mẹ ý tưởng rồi nên làm cho nó xong. Pr nào là chiêu thức riêng độc đáo sáng tạo của lôi báo, được chỉ đạo võ thuật tư thái lan tạo nên và huấn luyện. Quá sơ sài. Và Dĩ nhiên, để qua kiểm duyệt thì không thể thiếu thành phần áo xanh, vẫn là người đến sau góp vui như bao lần

Về nhân vật, chưa thấy 1 phim nào mà các vai diễn rời rạc như vậy. Mỗi người 1 vẻ, mạnh ai nấy diễn. Thực sự không thấy được sợi dây kết nối, dù là mong manh nhất kể cả các thành viên trong gia đình. Cường 7, có lẽ anh hợp với 1 phim nào đó chỉ chạy quanh nhảy nhót, phim dạng như Step up chẳng hạn. Chứ diễn tâm lý, cảm xúc không cảm nổi, đơ hoặc lên gân. Không phải cứ cắn răng trợn mắt gào thét là nó ra cảm xúc được đâu anh. Hành động, đánh đấm ok chấp nhận được, cũng có khoe body dù không có gì hấp dẫn.
Nhã Phương, em đẹp lắm nhưng em cười đẹp hơn. Suốt phim em nhướn cặp chân mày anh mỏi giùm luôn đó. Đâu cần bi lụy như vậy nhỉ. Đọc báo thấy có cảnh đạo diễn phải đập monitor để đẩy cảm xúc cho em, lúc xem cũng ráng căng mắt xem đoạn đó đoạn nào, nhưng rốt cục thấy đầu tới cuối có 1 kiểu.
Chú Hoàng Sơn, có lẽ nên chọn 1 ai khác hợp với vai này hơn là chú. Được cái thoại chú tự nhiên, mang được 1 chút thư giãn hơi nhếch mép.
Ngọc Anh, mình nghĩ bạn này hợp với vai Quyên thôi, nói càng ít càng tốt, chứ câu thoại nào nói ra cũng đơ đến ám ảnh và cực kì buồn cười.
Vai trùm phản diện, đầu voi đuôi chuột, làm dữ dằn rồi dễ dàng bị bắt cuối đầu còng tay. Tay sai cũng không thể hiện được nhiều khả năng đánh đấm, một chiêu của lôi báo thôi là sấp mặt rồi.


Đây cũng xem là 1 nỗ lực muốn tìm đến cái mới của đạo diễn cho phim Việt. Một bộ phim hay trước hơn hết cần có 1 kịch bản hay, chắc chắn và hấp dẫn. Tiếp đó là cách kể chuyện lôi cuốn, diễn xuất, cảnh quay,...Lôi báo dường như đã hời hợt ngay từ kịch bản, để rồi tạo ra một bộ phim như một chú báo con, muốn mình là mạnh mẽ và ấn tượng, nhưng rồi lại là chú báo sấm ngây ngô, chập chững là người xem ngơ ngác và tiếc nuối.
Chỉnh sửa lần cuối: