Bài viết có khuynh hướng bài bác điện ảnh TQ và chỉ nêu ra 1 góc nhỏ trong 1 bầu trời điện ảnh TQ mà thôi.
Mình xét tới khía cạnh tích cực: Họ làm vậy có cái hay của họ. Các bạn có để ý dân VN rành sử TQ hơn sử VN ko? Họ đã thành công trong việc chuyển thể lịch sử thành kịch bản phim truyện mà nội dung có sức hút rất lớn. Mỗi lần phim mới ra là dân Việt lại đổ xô đi thuê/mua coi. Đài truyền hình từ trung ương đến địa phương thi nhau phát phim của chúng.
How they do that?
Đầu tiên: lịch sử TQ được ghi chép rất cẩn thận và xuyên suốt qua tất cả các thời kì. Họ đủ điều kiện để làm chuyện đó vì hầu như xuyên suốt chiều dài lịch sử của họ họ đều trong tư thế "giai cấp thống trị" nên có đầy đủ nhân lực và vật lực để thực hiện chuyện đó.
Thứ 2: Các bạn có để ý khi xem phim lịch sử Trung Quốc, các nhà làm phim có khuynh hướng thần thánh hóa các nhân vật lịch sử, và việc thần thánh hóa đó cũng đi theo suốt nhiều thời kỳ. Từ Nữ oa vá trời, Đắc kỷ trụ vương, Tần thủy hoàng, Phong kiếm xuân thu, đông chu liệt quốc, hán sở tranh hùng....cho đến đời Mãn thanh mới bắt đầu hết việc này. Mà khi các sự kiện được thần thánh hóa một cách có hệ thống, nó sẽ dễ dàng ăn sâu vào tâm trí con người.
Thứ 3: TQ sản sinh ra rất nhiều đạo diễn có tài, rất nhiều người trong số chúng ta đều thừa nhận rằng các đạo diễn VN còn lâu mới đạt được tới đẳng cấp của Trương Nghệ Mưu, Trần Khải Ca... Chính quyền họ hỗ trợ rất lớn cho các phim trường, đạo tạo các nhà làm kỹ xảo và có quy trình chặt chẽ trong việc sản xuất phim.
Với những dẫn chứng trên thì việc điện ảnh Trung quốc có sự thành công rất lớn trên thương trường quốc tế là điều dễ hiểu.
Good day!