Giàu...

oldfriend

Moderator
20_rich_and_poor_color.jpg

Cả tháng nay đau họng, nhưng thèm nước mía.... Có lẽ cái cách ăn uống thất thường làm mình hao tiền cho thuốc ho và đau bụng....

Ah mà quán nước mía gần nhà chỉ có 4k/ly... cái thời buổi làm ra bao nhiêu cũng không đủ tiêu thì ly nước mía 4k có cả hương sầu riêng làm mình sợ :D, thế nên chỉ mua nước mía không thôi, không bỏ bất cứ thứ gì khác... thế cho chắc với cái bụng của mình.

“chú là người giàu đúng không”

... một bé chơi gần xe nước mía bất chợt ngước đầu hỏi mình...

Hơi bối rối nhưng cũng đủ nhanh để cười và hỏi lại “tại sao chú là người giàu? “... tại chú đi xe xịn, mặc áo quần đẹp và ngày nào cũng uống nước mía.... Ơ... con Click của vợ là xe xịn, bộ quần tây áo sơ mi đi làm hàng ngày đẹp... và uống ly nước mía 4k là nhà giàu... lần này bối rối thật ... “chú cũng không biết giàu nó như thế nào, nhưng chú biết người giàu với người nghèo thì cũng là người thôi “... câu trả lời có vẻ hơi miễn cưỡng... và vì miễn cưỡng nên tới bây giờ vẫn nhớ ...

Hồi nhỏ.... cũng không nhớ là nhỏ bao nhiêu, chỉ nhớ lúc đó usd có giá khoảng 10 hay 11 nghìn gì đó... có ông anh, lúc đó cũng chẳng biết anh thế nào... đến nhà chơi. Hồi đó ai từ Sài Gòn về quê chơi cũng được đám con nít ngưỡng mộ... ít ra là với mình...

Trong cuộc trò chuyện ấy, má mình hỏi lương ảnh bao nhiêu... “một ngàn cô ạ”.... “sao chỉ có một ngàn??? ... dạ usd cô ah.... và mình biết người giàu là người có lương 1 ngàn...

Lớn lên, học phổ thông, rồi học đại học... mục tiêu phải là lương 1 ngàn... để thành người giàu, để ... lúc đó cũng chưa biết thành người giàu để làm gì ^^ nhưng sự thực ở hiện tại thì 1 ngàn của mình cũng khó mà chu toàn hết cho gia đình nhỏ của mình ... khi có quá nhiều thứ phải chi tiêu ^^

Người ta bảo sống ở đời bao nhiêu cũng không đủ, trừ khi tự thân ta biết thế nào là đủ... mình cũng thế... có lẽ với cậu bé hỏi mình là người giàu hay thằng nhóc tôi ngày xưa tưởng tượng về người giàu cũng giống nhau... đều thắc mắc về những gì người khác có... Có lẽ đến đời con tôi thì định nghĩa về người giàu là người dám chi cho 20 phút gặp mặt hết 20 ngàn đô hoặc hơn thế... vậy làm sao dạy cho con cái khái niệm “người giàu hay người nghèo rốt cuộc cũng chỉ là con người mà thôi”... để con tôi hạnh phúc với những gì nó có... hơn là nhìn theo những gì người khác có ...

Mình nhớ từ nhỏ đã được đọc những cuốn sách đại loại như “cha giàu cha nghèo”...” đắc nhân tâm”...” đời thay đổi khi chúng ta thay đổi”... có lẽ là rất kinh điển... nhưng giờ đây làm sao dạy con nhìn đời với ánh mắt “thường thôi”, làm sao nhét vào đầu con cái khái niệm “có rất nhiều thứ không mua được bằng tiền”... chỉ sợ đến lúc nó lớn nó nhìn vào mắt mình và bảo rằng “cái gì không mua được bằng tiền sẽ mua được bằng rất nhiều tiền”... lại ám ảnh sợ...

... trước khi có con mình đã từng nghĩ... đã từng nghĩ rằng nếu mình cố gắng đời mình, chu toàn cuộc sống, cung cấp cho con đầy đủ và dạy con biết cách dùng tiền, thì có lẽ con mình sẽ không hư... ấy vậy mà sau khi có con, mình lại nghĩ khác... “cho con cuộc sống đầy đủ nhưng không cho con được tuổi thơ đầy thời gian với gia đình”...”cho con con cá nhưng lại không cho con cần câu”.... “cho con hạnh phúc với tiện nghi nhưng không cho con được cách quý trọng tiện nghi khi ta chưa có chúng”...

Và với rất nhiều suy nghĩ như vậy, nó dẫn mình đến với con đường trước mắt phải lựa chọn... tiếp tục cày bừa để có tiền nhưng ko có nhiều thời gian bên con... hay bỏ tất cả về quê ngày làm 8 tiếng với đồng lương còm và ở bên con để con có “tuổi thơ dữ dội”...

chẳng biết nữa... nếu về quê thì chắc mình thành “bác nông dân với vẻ mặt hạnh phúc khi nghe nhạc phát ra từ cái radio”... thế cũng hay nhỉ...

và nếu về quê thì cũng không còn những buổi offline mừng sinh nhật HDVN, cũng ko còn những tối đến megastart tận hưởng cảm giác cinema... nhưng bù lại mình có nhiều cái khác với con gái bé bỏng của mình hơn ^^... để con không phải nghe tiếng ồn ào của SG, để con không phải hít bụi như sương mù của Đà Lạt... để con có cánh đồng để chạy nhảy, có bầu trời để thả diều, có con sông để câu cá, có cả thành phố mù sương để làm nên tâm hồn lãng mạn cho con, con gái nhỉ ^^
 
Chỉnh sửa lần cuối:

Tiger Hunter

New Member
Ðề: Giàu...

nhưng bù lại mình có nhiều cái khác với con gái bé bỏng của mình hơn ^^... để con không phải nghe tiếng ồn ào của SG, để con không phải hít bụi như sương mù của Đà Lạt... để con có cánh đồng để chạy nhảy, có bầu trời để thả diều, có con sông để câu cá, có cả thành phố mù sương để làm nên tâm hồn lãng mạn cho con, con gái nhỉ ^^
Chúc pác luôn có và giữ mãi niềm Hạnh Phúc - Tình yêu thương cao cả của một Cha dành cho Con gái . Chúc cháu mau ăn chóng lớn, học hành thành đạt để luôn là niềm Hãnh diện - Tự hào của Cha Mẹ .
 

dungdt2

New Member
Ko ham giàu, chỉ cần đủ sống, dư 1 tí để sắm sửa và nuôi được con ăn học thành người, gia đình khỏe mạnh là mừng nhất rồi.
 

Angus_Bert

Film critic
Ðề: Giàu...

Bác viết hay quá, nhưng mà edit lại bài tí, em đọc muốn nổ cả mắt :D
 

oldfriend

Moderator
cảm ơn bác ^^, mau ăn chóng lớn thì em nhận, trộm vía cháu cũng ăn uống tốt... còn "thành đạt để luôn là niềm tự hào của cha mẹ"... thì em xin ^^. Từ nhỏ em đã bị cái kỳ vọng đó, nên em nhất quyết ko đặt gánh nặng đó lên vai con, cứ để con tự nhiên phát triển bản thân là em mừng lắm rồi.
Lần nữa, cảm ơn bác rất nhiều ^^
 

tusontay

Huyền Thoại
Hix, cuộc sống phải có vất vả, cày cuốc thì mới có ngày mai. Đôi khi cũng mệt thật! :(
 

HDVNAdmin

Ban Quản Trị
Bài viết của bác giàu cảm xúc quá. Hồi mới ra trường em cũng đua dữ lắm để phấn đấu thành "người giàu" càng nhanh càng tốt, ít lâu sau em ngộ ra "giàu vật chất" là cái "giàu" nghèo nhất, mà khả năng mình thì không chọn được tất cả những cái "giàu". Thế là thay đổi. Thỉnh thoảng em vẫn bị bạn bè người thân bảo: mày thiếu tinh thần chiến đấu, em chỉ biết cười trừ.
 

conghieu1978

Moderator
Ấy thế mà đứa con gái bé bỏng của tôi nó lại thích ở thành phố. Nó bảo ở đấy có nhiều thứ lạ lắm, không như ở quê!:)
 

dungdt2

New Member
Bài viết của bác giàu cảm xúc quá. Hồi mới ra trường em cũng đua dữ lắm để phấn đấu thành "người giàu" càng nhanh càng tốt, ít lâu sau em ngộ ra "giàu vật chất" là cái "giàu" nghèo nhất, mà khả năng mình thì không chọn được tất cả những cái "giàu". Thế là thay đổi. Thỉnh thoảng em vẫn bị bạn bè người thân bảo: mày thiếu tinh thần chiến đấu, em chỉ biết cười trừ.
Nhưng em lại nghĩ như anh bây giờ cũng là ok rồi, cái gì cũng đừng có quá, giàu hay ko cũng k quan trọng bằng việc ta sống thoải mái với những gì trong khả năng của mình. Cái khó nhất của con người là làm gì đó mà ko ngộ ra được cái bản chất của sự việc để biết làm gì và biết đến khi nào dừng lại.
Mình cũng như bác Chip đã từng nghĩ làm giàu thật nhanh như 1 cách chứng minh năng lực vs tài năng của mình. Song đến hiện tại em ngộ ra mình mất đi rất nhiều thứ cũng chỉ vì cái mục đích giàu thật nhanh đó. Những cái mất đó không hẳn ở vấn đề tiền bạc mà mang nhiều những ý nghĩa là các mối quan hệ của mình đã không còn như ngày xưa. Em cũng ngộ ra rằng khi ta trẻ thì dù ta có thể được dạy dỗ đầy đủ, dù ta có điều kiện thì chuyện thành công trong sự nghiệp cũng chưa chắc đã đến. Đó là vì ta còn thiếu kinh nghiệm sống, kinh nghiệm nhìn người, cái tầm của chúng ta không đủ lớn và điều này chính là sai lầm mà ko hẳn ai cũng nhìn ra được.
Thế nên cái gì cũng cứ từ từ, cứ giàu tâm hồn và giàu các mối quan hệ thì chuyện đến 40 tuổi ta thành đạt là chuyện ko quá khó khăn.
Cuối cùng khi bắt đầu sống tự lập và xác định tương lai cần xác định "viên gạch đầu tiên của ta sẽ là cái gì?" :)
 
Tâm sự của một người "giàu":

Từ khi còn nghèo khó cho đến bây giờ đã khá hơn đôi chút ( với khoảng cách là 10 năm), thật lòng tôi chưa bao giờ lấy GIÀU là mục tiêu trực tiếp để phấn đấu. Có suy nghĩ như vậy là từ nếp nghĩ của bố để lại, ông chưa bao giờ dặn dò tôi những gì có liên quan đến tiền nhưng nhưng cách sống và sử dụng đồng tiền của ông đã định hướng cho cái quan điểm " tiền chỉ là phương tiện chứ không thể là mục đích nếu không sớm muộn mình cũng trở thành nô lệ cho nó".

Nhiều bạn sẽ nói chắc tôi có tiền (giàu) rồi nên nói sao chả được? Yes! Nếu tôi là bạn, khi chưa giàu cũng có thể sẽ nói vậy. Nhưng tiếc là đa số chúng ta hay nói đến GIÀU và thầm ghen tỵ với người giàu, nhưng lại không đủ tỉnh táo để hiểu đúng về nghĩa từ GIÀU. Ngay cả với người có nhiều tiền khi được/bị ai đó cho là giàu, họ cũng từ chối không tự nhận lấy cái từ mà ai cũng thích ấy. Sao vậy nhỉ? Sợ bị ghen ghét à? hay là ra vẻ khiêm tốn?

Tất nhiên những người luôn lấy tiền làm thước đo của mọi giá trị hay bị ám ảnh bời nó, trong đó thường được thể hiện là thích nổ (giàu giả) hoặc thích khoe của (giàu thật), thì tôi xin bỏ qua một bên ( miễn bàn... vì dễ lạc qua vấn đề khác). Điều mà chúng ta hay quan tâm và tìm hiểu khi "gặp" người giàu là họ làm gì và tiền của họ từ đâu mà sao nhiều vậy? Một số người sẵn sàng chia sẻ kiểu nói cho vui, một số khác thì mỉm cười ra vẻ bí hiểm và cũng có người thì lại nhìn bạn với con mắt dò xét đầy cảnh giác.

Khi ngay kiếm ra tiền người ta thường sẽ nghĩ cách tiêu xài hoặc dành tiết kiệm, những người có "đầu óc" kinh doanh thì tìm cách tính toán làm sao cho lần sau kiếm nhiều hơn với cái gọi là cho tiền vào vòng quay sinh lời. Tôi cũng vậy thôi, nhưng trước khi giống họ tôi luôn xem xét để sử dụng đồng tiền có được đa lợi ích, và chắc chắn lợi ích của tôi không bao giờ ở nhóm đầu tiên. Đó chính là nguyên tắc bất di bất dịch trong suốt 10 năm qua và có thể gọi tạm với cái tên mỹ miều "bí quyết làm giàu", mà nhờ có nó tôi chưa hề bị sức ép hoặc bị chi phối bởi đồng tiền hay những tác nhân nào có liên quan đến nó.

Nghe có vẻ "giáo điều" nhỉ?
Sorry! Tôi phải đi ăn trưa đã. Nếu các bạn có hứng tham gia, xin mời nối tiếp hoặc lúc rảnh tôi lại xin phép được hầu chuyện :D
 

oldfriend

Moderator
"Thật tệ, nếu như bạn hoặc tôi luôn muốn lẽ phải thuộc về mình... "
chữ ký của bác hay nhỉ ^^, nhưng khi thực tế phát sinh thì khó mà làm được điều đó ^^
 

loiruot

Well-Known Member
Bác có thể cân bằng cuộc sống giữa áp lực thành thị với vẻ yên bình của nông thôn mà. Em chưa có bé, sống ở thành thị nhưng em sẽ cho con mình một ít tuổi thơ của quê nhà bằng cách chở nó về quê cuối tuần, ko sắm cho nó cái cặp sách mấy kg sau lưng.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

oldfriend

Moderator
Bác có thể cân bằng cuộc sống giữa áp lực thành thị với vẻ yên bình của nông thôn mà. Em chưa có bé, sống ở thành thị nhưng em sẽ cho con mình một ít tuổi thơ của quê nhà bằng cách chở nó về quê cuối tuần, ko sắm cho nó cái cặp sách mấy kg sau lưng.

quê em cách SG 500km, quê vợ cách 300km...
 

loiruot

Well-Known Member
Hic, cứ đà này nay mai chắc con cháu tìm thấy hình ảnh con trâu, cái cày, cái nón lá...trong viện bảo tàng quá!!!
 
Anh này viết hay thế.
Em chưa có gia đình, nhưng cũng chỉ mong sau này cuộc sống "đủ" thôi, cái chính là mình sống có hạnh phúc hay không. Không nên quá quan trọng chuyện giàu chuyện nghèo, có thể so với người này thì mình giàu, nhưng sánh với người kia lại là nghèo. Chẳng phải Einstein đã từng nói "tất cả chỉ là tương đối" đấy sao.
 
Bên trên