Vdzung
Active Member
Trước tiên, đây là bài review về cái món LP em mới tập chơi, cơ than Micro Seiki DD7 đang ở nhà em. Cùng hệ thống nhằm analoge đồng bộ gồm amply đèn ( bác Tuý Đa kao ) mạch SE 12w, Loa dùng Fostex 207 trong thùng cực đẹp của Nivarna. Xin nói thêm là kim MM là Audio Technica AT 140E và kim MC Denon DL 103 . Đĩa than thì nhiều lắm
) , khoảng 20 đĩa, chủ yếu LP cũ nhưng có 2 LP mới keng là " Lặng Lẽ tiếng dương cầm - Nguyễn Ánh 9 " và Vultures - Joe Weed .
Kể chút chuyện em mót được: khi nhìn thấy sự ma sát 1 cách xót xa giữa kim và đãi than thì 1 kỹ sư người Mỹ đã nghĩ " liệu có thể tạo ra thứ âm thanh nào mà không cần dùng đến sự ma xát gây xót x thế này?" và câu hỏi đó là tiền đề cho KHKT phát triển và cho ra đới CD như hiện chúng ta đang chơi. Thế mới thấy ngoài chuyện nghe nhạc chúng ta cần phải luôn đặt câu hỏi trong đầu để nảy sinh ra những ý tưởng mới và biết đâu nó sẽ trở thành phát minh của thế kỷ 22 sắp tới
)
)
Trải qua nhiều thời kỳ phát triển, nhiều phương tiện thu thanh và lưu trữ nhưng em cứ băn khoăn sao các loại như tape, băng cối, CD đều bị copy, nhân bản, fake, .... nhưng riêng đĩa than thì không?? Nghĩ và đặt câu hỏi thì có nhưng kiến thức trả lời thì không. Em mò mẫm, em hỏi và em ng cứu. Nhưng khó quá, kiến thức chung chung, toàn là chia sẻ và kinh nghiệm, cách chơi. Thôi, em làm 1 quả về chơi và thí nghiệm vậy. Chán - bỏ, Hay - chơi tiếp.
Thế là em múc 1 em DD7 về , nghe nói hàng ngon, cơ ngon và là tầm trung của 1 thời. Kệ, em chỉ cần nó còn chạy tốt là chén thôi.
Mang em nó về em mới phát hiện 1 điều là nhà em các amply sẵn có chẳng có cái nào hỗ trợ MM hay MC cả ( là hỗ trợ giải mã tín hiệu từ cơ than - phono ) . DD7 nằm im lìm trong 7 ngày. Và đó là 7 ngày em khó chịu, bứt rứt và sục sạo nhiều nhất.
Nhưng đúng là không phụ lòng ng cứu, rồi thì em cũng phát hiện ra con amply dpa nhà em có hỗ trợ MM nhưng input ngõ disc. Cái này em biết do tình cờ chứ mà ko biết thì còn lâu mới có thể nghe em DD7 hót được.
Rồi khi cắm vào và cho nó hót được rồi thì : Ái chà, cái chất trong veo, mộc mạc và đầy chất nhạc nó cứ làm mình bối rối, thẫn thờ và nghĩ về nó suốt. Khó chịu và day dứt. Mà đó chỉ là nghe 1 lúc ít, đĩa nội dung chưa có bao nhiêu, mót được 10 cái đĩa thu âm trước 75 nhạc vàng, nghe nổ lụp bụp, loẹt xoẹt thế mà cái chất nhừa nhựa ấy nó khiến mình khó chịu.
Nhân nói về sự khó chịu khi nghe nhạc, có lẽ, chỉ đối với mình, là khi thứ âm nhạc ấy nó làm mình chối tỉ hoặc thứ âm nhạc ấy nó làm mình ko làm đựợc gì mà chỉ nghĩ về nó. Ở đây là vế thứ 2, nó làm em loạn óc, khó chịu, hơi bực mình nhưng chết cái nó làm em nhớ nó, nghĩ và hồi tưởng về nó - điều mà chỉ khi nào em nghe 1 đãi quá hay ở nhà 1 ông bạn và trên 1 dàn khủng em mới bị.
Em ghét nhưng em mừng. Chả lẽ dàn mình ngon đến vậy sao???
Ặc ặc, sặc nước mất.
Bỏ 900k mua LP Nguyễn Ánh 9 - Lặng lẽ tiếng dương cầm ( xót hết cả ruột và thầm làm phép so sánh: 40k/1 cd F1 , 900k em mua được 23-24 CD , nghe cả năm chưa hết , thế mà từng này tiền chỉ mua được 1 LP )
Hồi hộp bỏ vào cái " cối xay" nghe nó ra răng??
Cũng phải nói thêm về em Fostex và thùng Loa Nivarna này. Xuất xứ Biên Hoà và thùng loa là của bác Hungdoanhlam nổi tiếng diễn đàn với tay nghề ráp đèn dự SUMO. Ái chà, nghe là em biết hàng ngon rồi và phải tậu bằng được. Loa toàn dải, nguồn phát Vinyl, quá analoge rùi ( thiếu cái amply đèn là đủ cả bộ vintage roài. >
<
Khi Hương Giang cất lên những tiếng đầu tiên của bài " Tình Khúc Chiều Mưa " em đã biết thế nào là lặng người và im bặt khi nghe hát. Mỗi tiếng gió, tiếng thở hay tiếng vọng xa xa của mấy ông con chơi đùa đã bắt đầu làm em khó chịu.
Khi Trọng Bắc cất lên những nốt đầu của bài " Cô Đơn" thì em hiểu là từ giờ em đã bị nó thuốc, nó mê hoặc, nó gây nghiện mất rồi. Tiếng Vocal thật mộc, dày và cực kỳ trung thực. Âm thanh giờ chẳng cần phân biệt bass, treble, mid, ... mà chỉ là 1 lời tâm sự, tự sự, thủ thỉ hay than thân éo le , hoàn cảnh trắc trở , ..... nó là âm thanh của 1 người bạn hát cho mình nghe . Thật xúc động và tuyệt vời. Như 1 phản xạ em đã vỗ tay khi bài hát kết thúc. ( về sau vợ em bảo hâm ơi là hâm)
)
)
Em kể tạm phần 1 của 1 thú chơi tao nhã, phần 2: tốn kém - xin chờ xem khán giả muốn nghe cỡ nào

Kể chút chuyện em mót được: khi nhìn thấy sự ma sát 1 cách xót xa giữa kim và đãi than thì 1 kỹ sư người Mỹ đã nghĩ " liệu có thể tạo ra thứ âm thanh nào mà không cần dùng đến sự ma xát gây xót x thế này?" và câu hỏi đó là tiền đề cho KHKT phát triển và cho ra đới CD như hiện chúng ta đang chơi. Thế mới thấy ngoài chuyện nghe nhạc chúng ta cần phải luôn đặt câu hỏi trong đầu để nảy sinh ra những ý tưởng mới và biết đâu nó sẽ trở thành phát minh của thế kỷ 22 sắp tới
Trải qua nhiều thời kỳ phát triển, nhiều phương tiện thu thanh và lưu trữ nhưng em cứ băn khoăn sao các loại như tape, băng cối, CD đều bị copy, nhân bản, fake, .... nhưng riêng đĩa than thì không?? Nghĩ và đặt câu hỏi thì có nhưng kiến thức trả lời thì không. Em mò mẫm, em hỏi và em ng cứu. Nhưng khó quá, kiến thức chung chung, toàn là chia sẻ và kinh nghiệm, cách chơi. Thôi, em làm 1 quả về chơi và thí nghiệm vậy. Chán - bỏ, Hay - chơi tiếp.
Thế là em múc 1 em DD7 về , nghe nói hàng ngon, cơ ngon và là tầm trung của 1 thời. Kệ, em chỉ cần nó còn chạy tốt là chén thôi.
Mang em nó về em mới phát hiện 1 điều là nhà em các amply sẵn có chẳng có cái nào hỗ trợ MM hay MC cả ( là hỗ trợ giải mã tín hiệu từ cơ than - phono ) . DD7 nằm im lìm trong 7 ngày. Và đó là 7 ngày em khó chịu, bứt rứt và sục sạo nhiều nhất.
Nhưng đúng là không phụ lòng ng cứu, rồi thì em cũng phát hiện ra con amply dpa nhà em có hỗ trợ MM nhưng input ngõ disc. Cái này em biết do tình cờ chứ mà ko biết thì còn lâu mới có thể nghe em DD7 hót được.
Rồi khi cắm vào và cho nó hót được rồi thì : Ái chà, cái chất trong veo, mộc mạc và đầy chất nhạc nó cứ làm mình bối rối, thẫn thờ và nghĩ về nó suốt. Khó chịu và day dứt. Mà đó chỉ là nghe 1 lúc ít, đĩa nội dung chưa có bao nhiêu, mót được 10 cái đĩa thu âm trước 75 nhạc vàng, nghe nổ lụp bụp, loẹt xoẹt thế mà cái chất nhừa nhựa ấy nó khiến mình khó chịu.
Nhân nói về sự khó chịu khi nghe nhạc, có lẽ, chỉ đối với mình, là khi thứ âm nhạc ấy nó làm mình chối tỉ hoặc thứ âm nhạc ấy nó làm mình ko làm đựợc gì mà chỉ nghĩ về nó. Ở đây là vế thứ 2, nó làm em loạn óc, khó chịu, hơi bực mình nhưng chết cái nó làm em nhớ nó, nghĩ và hồi tưởng về nó - điều mà chỉ khi nào em nghe 1 đãi quá hay ở nhà 1 ông bạn và trên 1 dàn khủng em mới bị.
Em ghét nhưng em mừng. Chả lẽ dàn mình ngon đến vậy sao???
Ặc ặc, sặc nước mất.
Bỏ 900k mua LP Nguyễn Ánh 9 - Lặng lẽ tiếng dương cầm ( xót hết cả ruột và thầm làm phép so sánh: 40k/1 cd F1 , 900k em mua được 23-24 CD , nghe cả năm chưa hết , thế mà từng này tiền chỉ mua được 1 LP )
Hồi hộp bỏ vào cái " cối xay" nghe nó ra răng??
Cũng phải nói thêm về em Fostex và thùng Loa Nivarna này. Xuất xứ Biên Hoà và thùng loa là của bác Hungdoanhlam nổi tiếng diễn đàn với tay nghề ráp đèn dự SUMO. Ái chà, nghe là em biết hàng ngon rồi và phải tậu bằng được. Loa toàn dải, nguồn phát Vinyl, quá analoge rùi ( thiếu cái amply đèn là đủ cả bộ vintage roài. >
Khi Hương Giang cất lên những tiếng đầu tiên của bài " Tình Khúc Chiều Mưa " em đã biết thế nào là lặng người và im bặt khi nghe hát. Mỗi tiếng gió, tiếng thở hay tiếng vọng xa xa của mấy ông con chơi đùa đã bắt đầu làm em khó chịu.
Khi Trọng Bắc cất lên những nốt đầu của bài " Cô Đơn" thì em hiểu là từ giờ em đã bị nó thuốc, nó mê hoặc, nó gây nghiện mất rồi. Tiếng Vocal thật mộc, dày và cực kỳ trung thực. Âm thanh giờ chẳng cần phân biệt bass, treble, mid, ... mà chỉ là 1 lời tâm sự, tự sự, thủ thỉ hay than thân éo le , hoàn cảnh trắc trở , ..... nó là âm thanh của 1 người bạn hát cho mình nghe . Thật xúc động và tuyệt vời. Như 1 phản xạ em đã vỗ tay khi bài hát kết thúc. ( về sau vợ em bảo hâm ơi là hâm)
Em kể tạm phần 1 của 1 thú chơi tao nhã, phần 2: tốn kém - xin chờ xem khán giả muốn nghe cỡ nào