minhtuantkh
New Member
Để kiểm soát và đánh giá khối lượng mỗi người, các nhóm trưởng thường chia nhỏ giao lại cho tổ viên và ghi nhật ký vào sổ tay. Sau bữa tối các nhóm sẽ họp, báo cáo lại với thầy chỉ huy trưởng. Tất nhiên mấy kẻ “cứng đầu” trong nhóm tôi luôn bị khiển trách và họ thường xuyên kiếm chuyện để trả đũa. Thôi thì đủ trò: Làm mất dụng cụ, lợi dụng gây gổ trốn làm, nhâu nhẹt ca hát khuya, sang các lán trại khác lấy trộm đồ. Gần như chẳng có tối nào tôi được yên với nhóm này. Đã có lần trong lúc tắm suối bị chơi xấu, tôi quá bực và hơi thiếu kiềm chế nên đã nắm cổ áo một đứa tính ăn thua đủ. May mà có Thanh can thiệp kịp thời.
Và cuối cùng thì đến đỉnh điểm, đã có sự cố đã xảy ra với tôi ngay sau khi nhóm “cứng đầu” bị cảnh cáo, lập biên bản cắt học bổng. Một lần lúc cả nhóm sắp giờ nghỉ trưa, lấy lý do mệt và không chắc tay dao, Hùng “bựa” ( tôi tạm gọi vậy) đã cố ý làm sút cán dao đúng lúc tôi đi ngang qua chỗ hắn làm. Dù phản xạ khá nhanh tôi nhảy lùi lại tránh nhưng mũi phảng vẫn sớt qua đầu gối tôi, tuôn máu. Thật may là chiều hôm trước chơi đá banh bị đau chân, tôi đã bó giữ đầu gối bằng miếng vải nên vết thương không sâu. Mọi lần khi nhìn thấy máu tôi thường hăng tiết, nhưng không hiểu sao lần ấy tôi bỗng như chùng lại. Không phải vì sợ hãi ...mà vì ...hơi ngớ ngẩn, gần như cùng lúc đó tôi đã kịp nhìn thấy một cành Phong Lan trên cây gần bờ suối.
Sự việc có vài người biết và hoàn toàn có thể đủ bằng chứng để xử lý, nhưng tôi đã không làm vậy mà tự nhận do sơ ý đi qua đúng tầm phát dao của Hùng. Để ý, tôi thấy ngay thái độ ngạc nhiên của Hùng “bựa” vì hắn nghĩ chắc thế nào tôi cũng chơi lại. Chiều về lán tôi suy nghĩ, không thể giải quyết nhóm này bằng trừng phạt được. Trao đổi riêng với Thanh được biết, Hùng tuy ngỗ ngược nhưng lại khá tình cảm và biết bảo vệ những người trong băng của mình. Đồng thời gia đình hắn bố mẹ không hòa thuận, chán đời hắn xin vào trường để có chỗ lập băng nhóm như là một cách giải sầu vậy.
Tối đó trời lại mưa, người khó chịu hơi sốt nên tôi bỏ bữa tối. Nhưng thay vì trả cơm lại bếp hoặc cho người khác thì tôi mang phần cơm về cho nhóm “cứng đầu” lúc đó đang uống rượu, rồi đi nằm. Ngay lập tức mọi chuyện khác hẳn, tôi thấy chỉ khoảng 30 phút sau ăn xong nhóm này đã tự dọn dẹp. Và lần đầu tiên trong những ngày ở rừng, bụng đói nhưng tôi đã có một giấc ngủ ngon, yên tâm vì không có ai giật đứt mùng hay gõ xoong nồi bên tai. Trong tiếng mưa rừng rả rích tôi như đã có một giấc mơ đẹp khi được thấy mình quay về thời còn đi học ở quê nhà năm nào…
Ngày hôm sau, gượng đau tôi vẫn đi làm. Chẳng biết xui khiến quả báo thế nào mà đã có chuyện không may với “bựa”. Khi đứng tè vào bụi cây, hắn bị rắn cắn vào bắp chân ngã lăn quay, mặt cắt xanh lè không còn giọt máu. Trong khi cả bọn chạy tán loạn kêu cứu, thì nhanh chóng tôi băng ga-rô, lể máu vết cắn và xốc hắn trên vai chạy về trại trên cái chân tập tễnh băng bó. Thật sự tôi cũng không biết xử lý có đúng hoặc còn rủi ro nào xảy ra nếu như là rắn độc, nhưng may mắn sau khi y tế trại kiểm tra chích thuốc ngừa, “bựa” đã tự lết về lán an toàn. Sáng hôm sau khi tôi ngủ dậy, nhìn cuối chiếu tôi như không tin vào mắt mình khi thấy có một hộp kem đánh răng và cục xà bông mới bỏ trong bịch treo tòng teng ngay đầu cột mùng.
Sau chuyện này tôi hy vọng nhiều và những tưởng sẽ vui hơn nếu băng của "bựa" cải tà. Nhưng tôi nhầm, mọi việc sau đó vẫn cứ vậy. Hắn vẫn chứng nào tật đó không thôi nghịch phá ( tất nhiên là chừa tôi ra). Khổ một nỗi cứ mỗi khi hắn gây chuyện gần như không ai giải quyết được mà đều tìm đến đổ lên đầu tôi, bảo lãnh cho hắn riết rồi cũng đã có lời không hay về tôi đến tai thầy phụ trách. Có lần ai đó đã thấy tôi ngồi uống rượu với cả nhóm trong lán và nhiều người đã cho rằng tôi đồng lõa và bao che không cắt bỏ cái ung nhọt đó. Gặp riêng nói mãi, tỷ tê ngọt có mặn có. Hắn nghe xong gật gật, tao hứa tao hứa và chỉ lần này thôi, chỉ lần này thôi.... rồi lại đâu vào đó. Hết kiên nhẫn, nản quá, tôi bỏ mặc.
Cuối cùng thì "bựa" cùng vài đứa nữa tổ chức trốn trại vì không chịu nổi sự cực khổ của lao động, cái hoang vu buồn thảm về đêm của rừng, nhưng hơn cả là sự xa lánh của mọi người. Nghe đâu còn tổ chức đi bắt trộm gà của dân ở bìa rừng nên bị trường kỷ luật đình chỉ học. Sau đó trong một lần gây gổ, "bựa" tham gia đánh trọng thương một cậu học sinh người dân tộc Chăm quê Ninh Thuận phải đi cấp cứu và bị bắt. Gần hết khóa học tôi được biết công an đã cho hắn đi trại cải tạo. Nhiều người thì hả dạ, nhưng không hiểu sao tôi thấy tiếc và có phần hơi thông cảm cho hắn. Nếu như tôi để tâm và kiên nhẫn hơn… mà thôi đời này có lẽ cũng có số phận và luật nhân quả là có thật. Xảy ra chuyện không vui rồi lại …nếu như với …giả sử thì chẳng còn gì để cho người ta phải suy nghĩ nữa.
Kỷ niệm gần 2 tháng đi rừng cũng khá nhiều. Nhưng có hai chuyện sau làm tôi nhớ nhất: ....
Mời các bác coi tiếp ở #9....
Và cuối cùng thì đến đỉnh điểm, đã có sự cố đã xảy ra với tôi ngay sau khi nhóm “cứng đầu” bị cảnh cáo, lập biên bản cắt học bổng. Một lần lúc cả nhóm sắp giờ nghỉ trưa, lấy lý do mệt và không chắc tay dao, Hùng “bựa” ( tôi tạm gọi vậy) đã cố ý làm sút cán dao đúng lúc tôi đi ngang qua chỗ hắn làm. Dù phản xạ khá nhanh tôi nhảy lùi lại tránh nhưng mũi phảng vẫn sớt qua đầu gối tôi, tuôn máu. Thật may là chiều hôm trước chơi đá banh bị đau chân, tôi đã bó giữ đầu gối bằng miếng vải nên vết thương không sâu. Mọi lần khi nhìn thấy máu tôi thường hăng tiết, nhưng không hiểu sao lần ấy tôi bỗng như chùng lại. Không phải vì sợ hãi ...mà vì ...hơi ngớ ngẩn, gần như cùng lúc đó tôi đã kịp nhìn thấy một cành Phong Lan trên cây gần bờ suối.
Sự việc có vài người biết và hoàn toàn có thể đủ bằng chứng để xử lý, nhưng tôi đã không làm vậy mà tự nhận do sơ ý đi qua đúng tầm phát dao của Hùng. Để ý, tôi thấy ngay thái độ ngạc nhiên của Hùng “bựa” vì hắn nghĩ chắc thế nào tôi cũng chơi lại. Chiều về lán tôi suy nghĩ, không thể giải quyết nhóm này bằng trừng phạt được. Trao đổi riêng với Thanh được biết, Hùng tuy ngỗ ngược nhưng lại khá tình cảm và biết bảo vệ những người trong băng của mình. Đồng thời gia đình hắn bố mẹ không hòa thuận, chán đời hắn xin vào trường để có chỗ lập băng nhóm như là một cách giải sầu vậy.
Tối đó trời lại mưa, người khó chịu hơi sốt nên tôi bỏ bữa tối. Nhưng thay vì trả cơm lại bếp hoặc cho người khác thì tôi mang phần cơm về cho nhóm “cứng đầu” lúc đó đang uống rượu, rồi đi nằm. Ngay lập tức mọi chuyện khác hẳn, tôi thấy chỉ khoảng 30 phút sau ăn xong nhóm này đã tự dọn dẹp. Và lần đầu tiên trong những ngày ở rừng, bụng đói nhưng tôi đã có một giấc ngủ ngon, yên tâm vì không có ai giật đứt mùng hay gõ xoong nồi bên tai. Trong tiếng mưa rừng rả rích tôi như đã có một giấc mơ đẹp khi được thấy mình quay về thời còn đi học ở quê nhà năm nào…
Ngày hôm sau, gượng đau tôi vẫn đi làm. Chẳng biết xui khiến quả báo thế nào mà đã có chuyện không may với “bựa”. Khi đứng tè vào bụi cây, hắn bị rắn cắn vào bắp chân ngã lăn quay, mặt cắt xanh lè không còn giọt máu. Trong khi cả bọn chạy tán loạn kêu cứu, thì nhanh chóng tôi băng ga-rô, lể máu vết cắn và xốc hắn trên vai chạy về trại trên cái chân tập tễnh băng bó. Thật sự tôi cũng không biết xử lý có đúng hoặc còn rủi ro nào xảy ra nếu như là rắn độc, nhưng may mắn sau khi y tế trại kiểm tra chích thuốc ngừa, “bựa” đã tự lết về lán an toàn. Sáng hôm sau khi tôi ngủ dậy, nhìn cuối chiếu tôi như không tin vào mắt mình khi thấy có một hộp kem đánh răng và cục xà bông mới bỏ trong bịch treo tòng teng ngay đầu cột mùng.
Sau chuyện này tôi hy vọng nhiều và những tưởng sẽ vui hơn nếu băng của "bựa" cải tà. Nhưng tôi nhầm, mọi việc sau đó vẫn cứ vậy. Hắn vẫn chứng nào tật đó không thôi nghịch phá ( tất nhiên là chừa tôi ra). Khổ một nỗi cứ mỗi khi hắn gây chuyện gần như không ai giải quyết được mà đều tìm đến đổ lên đầu tôi, bảo lãnh cho hắn riết rồi cũng đã có lời không hay về tôi đến tai thầy phụ trách. Có lần ai đó đã thấy tôi ngồi uống rượu với cả nhóm trong lán và nhiều người đã cho rằng tôi đồng lõa và bao che không cắt bỏ cái ung nhọt đó. Gặp riêng nói mãi, tỷ tê ngọt có mặn có. Hắn nghe xong gật gật, tao hứa tao hứa và chỉ lần này thôi, chỉ lần này thôi.... rồi lại đâu vào đó. Hết kiên nhẫn, nản quá, tôi bỏ mặc.
Cuối cùng thì "bựa" cùng vài đứa nữa tổ chức trốn trại vì không chịu nổi sự cực khổ của lao động, cái hoang vu buồn thảm về đêm của rừng, nhưng hơn cả là sự xa lánh của mọi người. Nghe đâu còn tổ chức đi bắt trộm gà của dân ở bìa rừng nên bị trường kỷ luật đình chỉ học. Sau đó trong một lần gây gổ, "bựa" tham gia đánh trọng thương một cậu học sinh người dân tộc Chăm quê Ninh Thuận phải đi cấp cứu và bị bắt. Gần hết khóa học tôi được biết công an đã cho hắn đi trại cải tạo. Nhiều người thì hả dạ, nhưng không hiểu sao tôi thấy tiếc và có phần hơi thông cảm cho hắn. Nếu như tôi để tâm và kiên nhẫn hơn… mà thôi đời này có lẽ cũng có số phận và luật nhân quả là có thật. Xảy ra chuyện không vui rồi lại …nếu như với …giả sử thì chẳng còn gì để cho người ta phải suy nghĩ nữa.
Kỷ niệm gần 2 tháng đi rừng cũng khá nhiều. Nhưng có hai chuyện sau làm tôi nhớ nhất: ....
Mời các bác coi tiếp ở #9....
Chỉnh sửa lần cuối: