Jiro Tran
Member
Ðề: Sống ở Việt Nam là sướng nhất 
Em thì apply xin di dân hoài trên mạng nhưng vẫn chẳng có nước nào chịu nhận...
(
Do sống chung với lũ của vietnam cũng hơi lâu, em nhận thấy Vietnam sẽ là nơi hạnh phúc nhất thế giới nếu như khắc phục được những "nano problems" như sau:
+ Khi mới sinh ra, nằm trong nhà bảo sinh thì em rất sợ bác sĩ
+ Uống sữa em sợ sữa lên giá
+ Khi ăn em sợ ngộ độc thực phẩm
+ Lúc ở trường em sợ thầy/cô giáo
+ Chơi với bạn em sợ gặp bạn xấu
+ Xem tivi hay nghe nhạc em sợ cúp điện
+ Mua hàng ngoài chợ em sợ không được bảo hành
+ Đổ xăng em sợ thiếu
+ Đi taxi em sợ gặp taxi mù
+ Xài di động em sợ không có sóng
+ Lướt web em sợ gặp firewall
+ Đi ngoài đường trời nắng em sợ bụi, trời mưa em sợ ngập, trời không nắng không mưa em sợ kẹt xe, đi ngang lùm cây em sợ công an (ăn cướp)...
+ Lãnh lương em sợ... không đủ xài !!!
Sống ở đâu cũng vậy, có cái khó khăn và cũng có cái sung sướng. Không thể nói sống ở VN là nhất và cũng khó nói sống ở Mỹ là nhất, tùy theo quan điểm, hoàn cảnh, suy nghỉ của mỗi người. Sống ở nơi nào cũng vậy, cần có học thức cao + may mắn hoặc nhiều may mắn chả cần học thức) là có thể gom tiền về được rồi. Những người lớn tuổi di dân sau 1975 thường gặp nhiều khó khăn bởi họ chả có một cái gì trong tay. Bằng cấp = 0, tiền bạc = 0, ngôn ngữ ở nước họ di cư = 0, tuổi trẻ = 0. Họ bắt buộc kiếm tiền bằng công nghệ tay chân mà cái công nghệ này thường thường là có thu nhập thấp nên cuộc sống rơi vào nghèo khó. Cái lão 40t mà bác kể, di cư sang Mỹ khó khăn là đúng rồi. Ở tuổi đó chỉ có nước đi làm công nhân mà thôi chứ đòi làm kỹ sư thì quay về VN đi. Nếu lão có con thì con cái của lão sẽ có nhiều điều kiện để phát triển hơn khi ở VN. Cái này người đời gọi là hy sanh đời bố cũng cố đời con. Bác thử nghỉ xem có bao nhiêu người hồi hương khi còn trẻ, chỉ toàn là mấy ông bà già không hà. Tuổi trẻ thì sức mấy chịu quay về. Bằng chứng là mấy du học sinh. Thằng nào cũng vậy trước khi đi cũng nói : sẽ quay về để phục vụ cho tổ quốc nhưng cho tổ quốc Hoa Kỳ. Cũng đúng thôi, học hành cũng là kinh doanh. Mà đã kinh doanh thì chả ai muốn lỗ bao giờ nên phải tìm mọi cách ở lại phục vụ cho mình và tổ quốc .... Hoa Kỳ.
Phần lớn người lớn tuổi hoặc quá tuổi ăn tuổi học di cư đều mong muốn cho con cái của mình đổi đời, còn thân phận của mình thì thả trôi sông Mississippi là tốt rồi.
Nói chung sống nơi nào cũng vậy, ta được cái nầy thì sẽ mất cái khác. Có nhiều người cứ bô bô lên : ta đếch cần sống ở Mỹ, ở VN là sướng nhất, nhưng giả sử có 1 vé để định cư thì lời nói lúc đó lại khác. Có nhiều người thật sự chả muốn đi bởi công việc của họ ở VN là quá tốt
Vậy nhé, đi hay ở là tùy thuộc vào hoàn cảnh, suy nghỉ....... của mỗi người
Em sẽ đi
Em thì apply xin di dân hoài trên mạng nhưng vẫn chẳng có nước nào chịu nhận...
Do sống chung với lũ của vietnam cũng hơi lâu, em nhận thấy Vietnam sẽ là nơi hạnh phúc nhất thế giới nếu như khắc phục được những "nano problems" như sau:
+ Khi mới sinh ra, nằm trong nhà bảo sinh thì em rất sợ bác sĩ
+ Uống sữa em sợ sữa lên giá
+ Khi ăn em sợ ngộ độc thực phẩm
+ Lúc ở trường em sợ thầy/cô giáo
+ Chơi với bạn em sợ gặp bạn xấu
+ Xem tivi hay nghe nhạc em sợ cúp điện
+ Mua hàng ngoài chợ em sợ không được bảo hành
+ Đổ xăng em sợ thiếu
+ Đi taxi em sợ gặp taxi mù
+ Xài di động em sợ không có sóng
+ Lướt web em sợ gặp firewall
+ Đi ngoài đường trời nắng em sợ bụi, trời mưa em sợ ngập, trời không nắng không mưa em sợ kẹt xe, đi ngang lùm cây em sợ công an (ăn cướp)...
+ Lãnh lương em sợ... không đủ xài !!!