torune
Film critic
'Sing' là một bước tiến rất dài của Illumination so với 'The Secret Life of Pets' đồng thời là động thái đáp trả của hãng phim với những khán giả (trong đó có torune) tưởng rằng họ sẽ đi theo lối mòn như đã làm với những sản phẩm trước.
'Sing' có thể không hợp với những fan của các phim hoạt hình thấm đượm triết lý hay tính nhân văn theo cách mà Pixar khéo léo lồng vào, khiến cho khán giả suy nghĩ sau đó rơi vào trạng thái tâm đắc, tấm tắt xuýt xoa. Thay vào đó, 'Sing' rất giản dị trong việc bộc bạch mạch truyện chính, rồi đến từng mạch truyện nhỏ và không ngần ngại hiện diện như một sản phẩm giải trí đơn thuần, nhưng có đầu tư chất xám lẫn đồ họa 3D, chế biến rất vừa vặn cho một gia đình cùng xem vào đêm Giáng sinh.
Khi đem so sánh với các sản phẩm gần đây của Illumination, 'Sing' vượt trội ở chỗ: phim không kể chuyện theo kiểu ráp từng cao trào nhỏ lẻ với nhau để cảm xúc khán giả chạy như một hình sin (tức lên rồi xuống, và lặp lại như vậy) giống như trong 'Minions' hay 'The Secret Life of Pets'. Với 'Sing', hãng phim rất linh hoạt trong việc kéo dài/rút ngắn chu kỳ (từ lúc khởi điểm cho tới lúc lên cao trào). Chưa hết, xen giữa những chu kỳ đó là mạch truyện nhỏ này, đan xen, nối tiếp mạch truyện nhỏ kia, nên việc chuyển cảnh nhường khung hình cho nhân vật rất đa dạng, giữ được hứng thú của khán giả.
Tóm tắt tinh thần của 'Sing', mình gói gọn trong những chữ: 'Sing' là một phim truyền cảm hứng, hơi rập khuôn, nhiều cliché mà Hollywood đã dùng nhưng rất may đã chuyển hết nhân vật (người đóng) thành động vật.
Đúng như quảng bá, 'Sing' tràn ngập âm nhạc, đủ các thể lại từ cổ chí kim cho đến nay. Và với những khán thính giả nghe tạp (như mình), có một cảm giác thích thú không hề nhẹ khi nghe được một bài hát mình từng ưa thích trong một quãng thời gian nào đó. Bởi sở thích cho một bài nhạc gắn liền với một giai đoạn tâm lý của người nghe, nên nói không ngoa, việc 'Sing' nhồi thật nhiều bài hát vào có thể ví như phim đang... thả thính khán giả vậy, trúng vào bài hát ưa thích của người nào đó, mà lại ở những ngày cuối năm giữa tiết trời se lạnh, càng khiến họ dễ cảm thông với phim hơn.
Tưởng chừng như 'Sing' chỉ dùng âm nhạc để thu hút khán giả càng đông càng tốt, mình tiếp tục bị phim xóa bỏ định kiến này. Những bài nhạc cũ thì phim chỉ trích từng đoạn qua hình thức 'thi hát' của các thí sinh. Còn những bài được chọn làm OST chính thì được mix lại. Đặc biêt, tất cả bài nhạc đều có chất lượng rất cao, nên khi nghe trong một rạp phim có âm thanh surround cho cảm giác rất sướng.
Về hình ảnh, phim khiến mình nhớ lại 'Zootopia' và phần nào đó có thể gọi đây là một 'Zootopia phiên bản ca nhạc'. 'Sing' giống 'Zootopia' ở bối cảnh (một thành phố gồm các động vật được nhân cách hóa) và cách sử dụng đặc tính tự nhiên ở mỗi động vật (nhưng 'Sing' vận dụng chi tiết này không nhiều như 'Zootopia'). Một chi tiết trong phần đồ họa làm torune không thể nào quên là cái... rạp hát. Hình như dạo này Hollywood đang có trào lưu 'hồi sinh' lại những rạp hát kiểu cũ (của thời "Roaring Twenties") lên phim (ví dụ như 'Hail,Caesar!' hay vừa mới đây có 'La La Land'). Không hiểu vì sao cái rạp hát (tiêu chuẩn) màu nhung đỏ có lắp bóng đèn vàng lại mang lại nhiều cảm xúc như vậy. Cảm xúc về một thời vàng son, về đỉnh cao của một di sản mà thế hệ sau dù cải biên thế nào cũng không thể với tới được?
Không khó nhận ra studio rất đầu tư trong việc tạo hình rạp hát trong 'Sing'. Giữa thế giới nhộn nhịp của các động vật, cái rạp hát nhẹ nhàng hiện lên, điềm tĩnh, làm chốn nương náu cho những ai nuôi giấc mộng nghệ sĩ ở trong đó. Cũng nhờ cái rạp hát mà có nhiều thông điệp 'gợi suy tư một chút' cho các khán giả lớn lẫn nhỏ được dịp trỗi dậy. Cái rạp do bố của gấu koala xây và cậu chỉ là người thừa hưởng nên không biết trân trọng nó, không biết rằng trụ cột của rạp lại là những người nghệ sĩ. Biến cố với cái rạp giống như một bài học cho gấu koala và là mồi lửa cho động lực start-up (gạt qua sỉ diện) của nhân vật này vậy.
Mình đánh giá cao hai cao trào: giữa phim và cuối phim. Điểm giống của cả hai (như đã chia sẻ trên đây) là lồng truyện nhỏ vô truyện lớn, biến cố nhỏ vô biến cố lớn. Nhưng, cao trào giữa phim hội tụ mọi biến cố lại với nhau, hướng tất cả các 'đồ thị hình sin' xuống một vược thẳm đồng thời là điểm lặng có thể nói ngang hàng với khá nhiều phim của Pixar, tức một khi đã đi xuống thì mọi chuyện, mọi nhân vật đều cùng nhau xuống hết một lượt. Về cao trào cuối cùng, studio rất thông minh khi dùng nhạc của nhân vật/ca sĩ vừa hát làm nền cho những cao trào trong mâu thuẫn của đời sống cá nhân từng nhân vật vừa hát xong. Xin nói thêm, có một phân đoạn làm mình nhớ tới 'King Kong'.
Nhìn chung, 'Sing' là phim hoạt hình rất đáng xem trong dịp Giáng sinh với các khán giả gia đình và cũng dễ thấy là kịch bản phim được điều chỉnh cho hợp với không khí lễ hội này. Nếu 'Sing' ra rạp vào đầu năm hay giữa hè, hiệu ứng 'dành cho khán giả gia đình' có thể kém đi đôi chút. Nhưng trên hết, phim là một bước tiến trong cách xây dựng kịch bản của Illumination - không lặp lại phong cách cũ mà lại thừa hưởng và phát triển từ đó.
Góc "deep": Đoạn đầu phim, lúc gấu koala (nam chính) băn khoăn về chuyện thay đổi hay để rạp chết đi làm mình liên tưởng ít nhiều tới 'sự đổi mới giết chết cái cũ' trong 'La La Land'. Mô hình rạp hát trong 'Sing' khá giống một đoàn tạp kỹ/trung tâm ca nhạc. Giá như trong thế giới động vật của 'Sing' có một đại gia họ nhà ruồi nào đó tài trợ để vực dậy cái rạp này thì hay biết mấy. Mà nếu ông chủ của rạp thỏa hiệp với giới thương gia để bán show thì chắc gì những linh hồn, những tài năng hòa âm phối khí từ thế hệ trước còn gắn bó với rạp nữa... Người hâm mộ chỉ biết thở dài. Sau tất cả... chỉ còn lại những tiếng ca.
Chào tạm biệt, hẹn gặp lại bạn đọc trong những bài review sau (nếu ngoài rạp có phim hay). Cho phép nói thêm dòng nữa, cá nhân mình thấy đợt này ngoài rạp có nhiều phim thú vị hơn mùa hè rồi.
torune@hdvietnam
Chỉnh sửa lần cuối: