torune
Film critic
[just]Mời bạn đọc đến với bài review để tìm ra câu trả lời mang tính cá nhân được chia sẻ sau đây.
Như để tạo ấn tượng, WARCRAFT (WC) sử dụng thủ pháp đẩy cắt cảnh của một phân đoạn gần cuối ra trước, nhưng chỉ quay đến thời khắc sinh tử rồi đột ngột chuyển cảnh. Cách làm này thường thấy trong những phim giật gân hoặc hành động. Cái hay của thủ pháp này là cảnh bị hé lộ phải hạn chế chi tiết để tránh spoil nhưng phải đủ chi tiết để khiến khán giả ghi nhớ tức thì, để rồi đúng thời điểm diễn ra, họ tự mình vỡ lẽ ra mọi thứ, nói lên tiếng "à" hay vỗ đùi cái đét như thể hiện sự tâm đắc đồng thời kết nối hết tất cả đường dây chính/phụ có trong mạch truyện đã và đang diễn ra từ phút đầu tiên cho tới lúc xảy ra cắt cảnh.
Vào phim, điều đầu tiên để lại ấn tượng chính là hình ảnh. Rất khó để nói rằng đồ họa của WC tốt hay xấu. Nó như một con dao hai lưỡi, không khó chiều ý người này nhưng dễ dàng làm phật ý người khác. Cụ thể, đồ họa phim gợi cảm giác như đang... chơi game, dễ thấy qua những chi tiết như: mái ngói xanh ở thành Stormwind, góc quay nghiêng từ trên xuống (cho cảm giác miniature <mô hình>) y hệt góc máy của game dàn trận, chưởng lực màu mè quá sức cần thiết, con Gryphon thì giống bản như được nâng cấp từ SD lên HD (tức vẫn còn thiên về phía hoạt hình, chưa thiên về phía tả thực)...
Những ai từng chơi game sẽ thích đồ họa kiểu này. Những ai không chơi game hoặc những ai đòi hỏi đồ họa chân thực (kiểu như mơ màng, đầy hiệu ứng blooming như LOTR hay The Hobbit) sẽ cảm thấy bất mãn đôi chút. Ngay cả áo giáp, vũ khí, công cụ... đều trông rất giả, như là đồ chơi vậy. Cá nhân hình nghĩ, đây là ý đồ của nhà sản xuất. Họ sử dụng lại thiết kế của game, tút tái lại nhưng không thực tế hóa mọi thứ lên quá, chứ nếu so về độ thực thì vẫn còn lạc ở thời của 'The Chronicle of Narnia'.
Bù lại, hành động của phim làm không ảo, tương tác vật lý tốt, làm ra được tính bạo lực trong những đợt xáp lá cà. Thêm nữa, các pha hành động rất dứt điểm; nhưng... không đẹp mắt, đôi chỗ vẫn còn thô. Không hiểu sao phim nhận rating PG-13 mà vẫn có những cảnh quân Orc bẻ cổ ngựa, bóp nát đầu người như ngóe!?
Về phần âm thanh, WC thiên về hướng 'hùng tráng'. Cứ đến lúc xung tả hữu đột thì trống kèn nổi dậy. Bên cạnh đó, những âm thanh va chạm của kiếm, nắm đấm, ngựa phi, bước chân... được làm rất mạnh. Tương tự như phần hình ảnh, chỗ này lấy cảm hứng từ game sang, nên có thể phân hóa khán thính giả. Điểm trừ cho âm thanh của phim là quá chú trọng chất hùng tráng mà quên mất đi chất trữ tình - thứ làm cho những phim hư cấu lấy bối cảnh trung cổ bớt thô ráp đi. Không biết mình có bỏ sót chỗ nào không nhưng những đoạn trữ tình (mùi mẫn, giàu cảm xúc, bi kịch...) trong WC ít có nhạc hoặc nhạc bị chìm, thành ra, cảm xúc như đang rơi vào trạng thái 'câm', tức không có nhạc giúp khơi lời ra để nói. Nếu mình nghe ra được những đoạn nhạc dìu dịu, cảm xúc sẽ chuyển hướng 'lặng', không nói nên lời nhưng dạt dào suy tư hơn.
WC xây dựng nhân vật đa dạng nhưng thiếu chiều sâu, hơi bị rập khuôn (stereotypical), tức mặc định tạo hình của người này ra sao thì lời nói, suy nghĩ và hành động cũng như vậy. Điều này kéo theo hệ lụy: khán giả dễ đoán ra hướng đi của các nhân vật trong phim - một pháp sư tập sự giàu tiềm năng, một bản sao của Saruman, một binh sĩ dựa vào niềm tin nhưng lại bị thất sủng, một chằn tinh mang tư tưởng chống lại kẻ cầm đầu gây nên cái kết của anh ấy...
Vì số lượng nhân vật đông đúc và đa dạng nên đất diễn bị san sẻ đều, khó phân rõ chính phụ. Nhưng, xét về diễn xuất, mình thiên về Orc nhiều hơn. Các diễn viên đóng phía 'người' chỉ làm tròn vai, diễn biến tâm lý chán không thể tả vì dễ đoán, có thể tìm thấy trong vô vàn phim khác. Trong khi đó, bên phía Orc, có lẽ vì dùng motion-capture nên nhà làm phim quyết định đầu tư diễn biến tâm lý cho bên này hơn chút đỉnh. Cái hay của công nghệ này là Orc vẫn giữ các đường nét trên khuôn mặt hoàn toàn khác con người nhưng biểu cảm lại rất giống người.
Bàn về cốt truyện, WC có bi kịch (drama) nhưng... sáo mòn, tức, dễ bắt gặp trong những phim hư cấu lấy bối cảnh Trung Cổ (pha thêm yếu tố huyền huyễn như pháp sư, chằn tinh, rồng...) Đáng mừng là bi kịch của phim làm vừa đủ, không quá nhức nhối, vừa đủ nhỏ để không át đi cách giải quyết [có hậu] của nhà biên kịch, vừa đủ lớn để triển khai nhiều mạch truyện mới trong phần tiếp theo.
Nhìn chung, WARCRAFT là một phim chuyển thể chỉnh chu ở cốt truyện (dù đôi chỗ sáo mòn), ở cách đạo diễn (gợi hoài niệm về game) và ở diễn xuất (đặc biệt bên phía Orc). Phim dễ lấy lòng của phần đông game thủ và khán giả ít đòi hỏi một câu chuyện khai thác nội tâm nhân vật. WC có thể không bì được với những tác phẩm phiêu lưu/cổ trang làm theo kiểu saga (nhiều tập). Nhưng xét theo tiêu chí 'phim chuyển thể từ game', WC đã dung hòa được nét đặc trưng của game vào cách thức kể chuyện của môn nghệ thuật thứ bảy.
Như để tạo ấn tượng, WARCRAFT (WC) sử dụng thủ pháp đẩy cắt cảnh của một phân đoạn gần cuối ra trước, nhưng chỉ quay đến thời khắc sinh tử rồi đột ngột chuyển cảnh. Cách làm này thường thấy trong những phim giật gân hoặc hành động. Cái hay của thủ pháp này là cảnh bị hé lộ phải hạn chế chi tiết để tránh spoil nhưng phải đủ chi tiết để khiến khán giả ghi nhớ tức thì, để rồi đúng thời điểm diễn ra, họ tự mình vỡ lẽ ra mọi thứ, nói lên tiếng "à" hay vỗ đùi cái đét như thể hiện sự tâm đắc đồng thời kết nối hết tất cả đường dây chính/phụ có trong mạch truyện đã và đang diễn ra từ phút đầu tiên cho tới lúc xảy ra cắt cảnh.
Vào phim, điều đầu tiên để lại ấn tượng chính là hình ảnh. Rất khó để nói rằng đồ họa của WC tốt hay xấu. Nó như một con dao hai lưỡi, không khó chiều ý người này nhưng dễ dàng làm phật ý người khác. Cụ thể, đồ họa phim gợi cảm giác như đang... chơi game, dễ thấy qua những chi tiết như: mái ngói xanh ở thành Stormwind, góc quay nghiêng từ trên xuống (cho cảm giác miniature <mô hình>) y hệt góc máy của game dàn trận, chưởng lực màu mè quá sức cần thiết, con Gryphon thì giống bản như được nâng cấp từ SD lên HD (tức vẫn còn thiên về phía hoạt hình, chưa thiên về phía tả thực)...
Những ai từng chơi game sẽ thích đồ họa kiểu này. Những ai không chơi game hoặc những ai đòi hỏi đồ họa chân thực (kiểu như mơ màng, đầy hiệu ứng blooming như LOTR hay The Hobbit) sẽ cảm thấy bất mãn đôi chút. Ngay cả áo giáp, vũ khí, công cụ... đều trông rất giả, như là đồ chơi vậy. Cá nhân hình nghĩ, đây là ý đồ của nhà sản xuất. Họ sử dụng lại thiết kế của game, tút tái lại nhưng không thực tế hóa mọi thứ lên quá, chứ nếu so về độ thực thì vẫn còn lạc ở thời của 'The Chronicle of Narnia'.
Bù lại, hành động của phim làm không ảo, tương tác vật lý tốt, làm ra được tính bạo lực trong những đợt xáp lá cà. Thêm nữa, các pha hành động rất dứt điểm; nhưng... không đẹp mắt, đôi chỗ vẫn còn thô. Không hiểu sao phim nhận rating PG-13 mà vẫn có những cảnh quân Orc bẻ cổ ngựa, bóp nát đầu người như ngóe!?
Về phần âm thanh, WC thiên về hướng 'hùng tráng'. Cứ đến lúc xung tả hữu đột thì trống kèn nổi dậy. Bên cạnh đó, những âm thanh va chạm của kiếm, nắm đấm, ngựa phi, bước chân... được làm rất mạnh. Tương tự như phần hình ảnh, chỗ này lấy cảm hứng từ game sang, nên có thể phân hóa khán thính giả. Điểm trừ cho âm thanh của phim là quá chú trọng chất hùng tráng mà quên mất đi chất trữ tình - thứ làm cho những phim hư cấu lấy bối cảnh trung cổ bớt thô ráp đi. Không biết mình có bỏ sót chỗ nào không nhưng những đoạn trữ tình (mùi mẫn, giàu cảm xúc, bi kịch...) trong WC ít có nhạc hoặc nhạc bị chìm, thành ra, cảm xúc như đang rơi vào trạng thái 'câm', tức không có nhạc giúp khơi lời ra để nói. Nếu mình nghe ra được những đoạn nhạc dìu dịu, cảm xúc sẽ chuyển hướng 'lặng', không nói nên lời nhưng dạt dào suy tư hơn.
WC xây dựng nhân vật đa dạng nhưng thiếu chiều sâu, hơi bị rập khuôn (stereotypical), tức mặc định tạo hình của người này ra sao thì lời nói, suy nghĩ và hành động cũng như vậy. Điều này kéo theo hệ lụy: khán giả dễ đoán ra hướng đi của các nhân vật trong phim - một pháp sư tập sự giàu tiềm năng, một bản sao của Saruman, một binh sĩ dựa vào niềm tin nhưng lại bị thất sủng, một chằn tinh mang tư tưởng chống lại kẻ cầm đầu gây nên cái kết của anh ấy...
Vì số lượng nhân vật đông đúc và đa dạng nên đất diễn bị san sẻ đều, khó phân rõ chính phụ. Nhưng, xét về diễn xuất, mình thiên về Orc nhiều hơn. Các diễn viên đóng phía 'người' chỉ làm tròn vai, diễn biến tâm lý chán không thể tả vì dễ đoán, có thể tìm thấy trong vô vàn phim khác. Trong khi đó, bên phía Orc, có lẽ vì dùng motion-capture nên nhà làm phim quyết định đầu tư diễn biến tâm lý cho bên này hơn chút đỉnh. Cái hay của công nghệ này là Orc vẫn giữ các đường nét trên khuôn mặt hoàn toàn khác con người nhưng biểu cảm lại rất giống người.
Bàn về cốt truyện, WC có bi kịch (drama) nhưng... sáo mòn, tức, dễ bắt gặp trong những phim hư cấu lấy bối cảnh Trung Cổ (pha thêm yếu tố huyền huyễn như pháp sư, chằn tinh, rồng...) Đáng mừng là bi kịch của phim làm vừa đủ, không quá nhức nhối, vừa đủ nhỏ để không át đi cách giải quyết [có hậu] của nhà biên kịch, vừa đủ lớn để triển khai nhiều mạch truyện mới trong phần tiếp theo.
Nhìn chung, WARCRAFT là một phim chuyển thể chỉnh chu ở cốt truyện (dù đôi chỗ sáo mòn), ở cách đạo diễn (gợi hoài niệm về game) và ở diễn xuất (đặc biệt bên phía Orc). Phim dễ lấy lòng của phần đông game thủ và khán giả ít đòi hỏi một câu chuyện khai thác nội tâm nhân vật. WC có thể không bì được với những tác phẩm phiêu lưu/cổ trang làm theo kiểu saga (nhiều tập). Nhưng xét theo tiêu chí 'phim chuyển thể từ game', WC đã dung hòa được nét đặc trưng của game vào cách thức kể chuyện của môn nghệ thuật thứ bảy.
torune@hdvietnam[/just]
Chỉnh sửa lần cuối: