Xem clip trước khi đọc lời bình ~O)
[video=youtube;VzFpg271sm8]http://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=VzFpg271sm8[/video]
[video=youtube;VzFpg271sm8]http://www.youtube.com/watch?feature=player_embedded&v=VzFpg271sm8[/video]
Giá như không phải một giấc mơ - phải, nếu để em đặt tên cho video tuyệt vời này em sẽ đặt như vậy. "Start program" với hình ảnh một chàng trai đang "ngẩn ngơ" với những tấm hình của người vợ... Và rùi đồng hồ đếm ngược bắt đầu đếm 59: 59... 59:58... 59:57... anh vội vàng bật dậy, dường như anh đã chờ đợi thời điểm quan trọng này từ rất lâu, chỉ có chưa đầy 1h đồng hồ - 1h đồng hồ mà chúa ban tặng cho anh phép nhiệm màu để mang đến niềm vui bất ngờ dành tặng người phụ nữ anh yêu. Không sốt sắng nhưng rất mau lẹ và quyết đoán, dứt khoát trong từng hành động của mình, anh bắt đầu xây dựng nên những khối hình đồ sộ. Và với sự khéo léo, tinh tế, anh xếp đặt từng chi tiết hài hoà với nhãn quan đầy nghệ thuật. Một dãy phố sang trọng, cổ điển nhanh chóng được hình thành. Anh bắt đầu tô vẽ cho phần "hồn" trong tác phẩm của mình.
Một cây to được “dựng” lên trên hè phố, một bông hoa được "trồng" trong bồn. Định tiếp tục hoàn thiện "giấc mơ" nhưng như sực nghĩ ra điều gì, anh quay lại chau chuốt, tỉ mỉ đến từng chi tiết của bông hoa. Quá say sưa với bông hoa anh quên cả thời gian đang trôi qua thật nhanh. Khi bông hoa đã hoàn hảo thời gian còn lại cho anh chỉ tính bằng từng giây. Anh vội vàng hoàn tất món quà của mình. Dù rất vội nhưng ta vẫn có thể nhận thấy sự tinh tế, chu đáo và cẩn thận của chàng trai khi anh quay lại vuốt nhành cỏ cho phẳng tự nhiên. Dường như thiên nhiên luôn được chàng trai ưu ái hơn cả. Cuối cùng là việc chọn một "phông nền" phù hợp cho “bức tranh”, và anh đã chọn buổi nắng sớm mai với không khí trong lành cũng là một sự khởi đầu mới. Anh bước nhanh vào sau một cánh cửa... chờ đợi... hồi hộp...3...2...1...
Giấc mơ đang thành hiện thực... dãy phố như tượng đã được thổi vào đó sự sống mới, tiếng róc rách của nước chảy, tiếng gió lao xao, những chiếc lá bay nhè nhẹ... khiến ta nhận thấy một không gian yên bình và thanh nhàn đang hiện hữu. Chàng trai chăm chú dõi mắt về phía cảnh cửa của “Hotel des Arts”, cánh cửa khẽ mở, một đôi chân trần rón rén từng bước, từng bước, nàng - trong bộ váy ngủ như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, rùi ngỡ ngàng, rùi nở nụ cười hạnh phúc trước những gì mình đang thấy. Lại nói đến chàng trai, anh quả là người chồng tuyệt vời biết bao khi quan tâm đến “cánh cửa” mà người vợ bước ra, bởi đó là cánh cửa của “hotel” chứ không phải của “hospital”, anh muốn rằng đây sẽ là một món quà hoàn hảo dành tặng vợ yêu… Mọi cử chỉ của nàng mới nhẹ nhàng làm sao, như thể nàng sợ rằng chỉ cần chạm mạnh thui tất cả sẽ tan biến. Khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc của người vợ khi nhìn ngắm không gian nhiệm màu, khi vén tóc lắng nghe âm thanh vui vẻ của nước,… đã khiến người chồng mãn nguyện biết chừng nào… Anh bỗng lo sợ, bối rối khi nhìn thấy trên nóc nhà kia vẫn còn một mảng nguyên bản mà anh sơ ý bỏ quên. Anh sợ nàng sẽ nhận ra đây chỉ là giấc mơ. Sự lo lắng trên khuôn mặt anh dần được nhường chỗ cho một nụ cười hạnh phúc khi anh thấy vợ thật sự thích thú với bông hoa mà anh đã dồn bao thời gian quý báu để hoàn thành, và lúc này ta biết rằng tại sao chàng trai lại dành nhiều thời gian cho bông hoa đến vậy, không có gì ngoài lý do bởi anh là người hiểu nàng nhất…
Nàng nhìn lại cái “thiên đường” nơi nàng đang đứng một lần nữa và… một nỗi buồn, sự lưu luyến, sự tiếc nuối xuất hiện. Vì sao ư? phải chăng nàng vốn biết rằng nơi này không tồn tại mãi mãi, rằng đây chỉ là một giấc mơ và đã đến lúc nàng tỉnh giấc, hay bởi điều quan trọng nhất mà nàng đợi chờ là người chồng yêu dấu đã không thể xuất hiện trước khi nàng phải rời khỏi chốn tươi đẹp này? Nàng bước đi, và thế giới chàng trai tạo dựng cũng trở về hư vô. Hình ảnh cuối cùng mà chàng có thể chạm tới được là nụ cuời rạng ngời của nàng bên bông hoa cũng tan biến. “End program”…
Bông hoa được cắm trong ly nước, phải chăng đó là một thông điệp của sự sống, một sự kết nối giữa hiện thực và cõi mơ? Ta hãy cứ tin rằng một sự màu nhiệm sẽ đến với họ bởi họ xứng đáng được như vậy và bởi tình yêu chân thành sẽ không bao giờ có hồi kết.