Đời giờ như cái rẻ rách, nản!

dungdt2

New Member
#1: Hôm rày thời sự vs báo chí lên án mấy đứa giả vờ què quặt đi ăn xin, bán vé số lừa đảo. Mình cũng gặp vài lần, cũng vài lần mua vé số, cũng vài lần cho ít tiền lẻ. Tất cả cũng như mọi người vì thấy hoàn cảnh bất hạnh, vài đồng bạc cũng ko to tát và đáng nói gì, nhưng:
+ Giúp cho chúng nó tiền để đốt vào ma túy đá, chơi xì ke, cá độ thì chẳng khác gì mình đang tiếp tay đẩy cuộc đời nó xuống vực đó sao?!
+ Làm lơ không cho thì ko đành lòng, uh cứ xem như ko thấy gì nhưng quan niệm của riêng tôi "Không biết ko có tội, làm phước cho con cái sau này". Vậy có nên cho hay không, có nên thương hay không, lấy gì để khẳng định đã cho đúng người hay làm làm lơ đúng loại rẻ rách....

[video=youtube;nP7JIqZwNLc]http://www.youtube.com/watch?v=nP7JIqZwNLc[/video]​

P/S: Lâu rồi không thấy 1 chú bán vé số bị tật nhỏ xíu ở khu đường Nguyễn Trãi, Nguyễn Văn Cừ, Trần Hưng Đạo và Cống Quỳnh nữa. Một người bị liệt thật sự, bị câm, già rồi mà nặng chừng...chưa đến 20 kg. Ngày xưa thời sinh viên hay đi ngang mua giúp chú ấy tấm vé số chỗ bít tết Hoa Quả Sơn, cà phê 343. Có lẽ con người nhỏ bé, bất hạnh này đã về với đất mẹ, đời thật bất công!

#2: Tách ra làm ăn nhỏ lẻ, nói chung cũng nhờ bạn bè, thiên hạ kiếm miếng cơm. Đã ráng sống cho tốt mà vẫn bị đâm, mà người đâm là thằng mình hay lấy hàng. Hôm rày có 1 bác HDVN dẫn anh đến mua, mình bận nhờ nó giao hàng chứ ko qua lấy được. Kết quả bác ấy nhắn cái tin với nội dung là "hàng nấu, hàng đểu", ôi đời đúng thúi tha bỉ ổi quá đi mất. Cạch cái mặt lúc nào cũng ăn nói bốc mùi văn chương sự đời, thà xấu xa lộ ra chứ đứng thướt tha che đậy cái...hầm cầu!


qCHb3.jpg


P/S: Xin lỗi bác B nhiều nhé, mình đã ko làm tròn trách nhiệm của 1 người quen, làm mất mặt bác quá, thành thật xin lỗi bác vì sự cố ngoài ý muốn mà mình khó thể kiểm soát được!

#3: Học chung 5 năm đại học, lưu số đt đã mấy lần gọi ko bắt máy, mấy lần nhắn tin chúc tết ko trả lời. Tự nhiên hôm bữa có cái số điện thoại bàn gọi vào mời cưới với cái giọng cứ như...ngày nào cũng gặp nhau cả! Kiểm tra thử số điện thoại thì ra là số bàn của 1 công ty, có lẽ nó tiếc tiền điện thoại di động vs "kiếm thêm" bằng cái mánh này. Ở đời mà ở thời điểm hiện tại tiền chục triệu thì hãy tính, tiền vài trăm tính với nhau làm gì. Cái loại này ko hạp, dù ko muốn chuốc thêm thù nhưng cạch mặt. Ngày nó cưới ko đi dự, gởi cái thiệp mừng chúc mày 100 năm hạnh phúc và delete số đó, dùng dịch vụ chặn cuộc gọi số đó lại, xem như là...mơ đi, đời mà!

P/S: Lâu lâu dùng nick này tự kỉ 1 cái, các bác đừng ném đá em nhé. Chúc các bác năm mới thành đạt, sức khỏe, phát tài to nha :)
 

vincle

New Member
Bác làm e tí ngã ngửa, tưởng đâu độc cô cầu bại tái xuất giang hồ :))
cái vụ mời cưới ấy bác cho e hỏi khí không phải là dâu hay rể ạ ;))
 

conghieu1978

Moderator
Tui mới hơn 30 tuổi 1 tí, gần 1/2 năm trong số đó sống xa quê, xa gia đình mặc dù chưa làm nên cơm cháo gì nhưng luôn thấy cuộc đời đẹp lắm!
 

Hải Đăng

New Member
Dâu rể quan trọng gì các bác nhỉ, cái ở đời nhiều thứ mệt đầu lắm, cơ mà cái tật em đi ăn cưới gởi thiệp toàn quên ghi tên =))

Bác Hiếu ở đời vẫn đẹp, em vẫn công nhận, có điều ko cẩn thận vấp phải rẻ rách té vỡ mặt bác ạ :D
 

conghieu1978

Moderator
Dâu rể quan trọng gì các bác nhỉ, cái ở đời nhiều thứ mệt đầu lắm, cơ mà cái tật em đi ăn cưới gởi thiệp toàn quên ghi tên =))

Bác Hiếu ở đời vẫn đẹp, em vẫn công nhận, có điều ko cẩn thận vấp phải rẻ rách té vỡ mặt bác ạ :D
Dẻ rách nó quấn chân mình thì gỡ nó ra rồi dùng kim khâu, nó lại thành tấm vải như thường ấy mà.@};-
 

Hải Đăng

New Member
Dẻ rách nó quấn chân mình thì gỡ nó ra rồi dùng kim khâu, nó lại thành tấm vải như thường ấy mà.@};-
Vấn đề là đâu phải lúc nào cũng kiếm được kim khâu nó lại, mà có kim có chỉ cũng phải khéo lắm mới khâu nó thành tấm vải được bác ạ. Em toàn rơi vào hoàn cảnh gặp rẻ rách thì ko có kim, có kim thì lại ko biết rẻ rách để ở đâu :(
 

conghieu1978

Moderator
Vấn đề là đâu phải lúc nào cũng kiếm được kim khâu nó lại, mà có kim có chỉ cũng phải khéo lắm mới khâu nó thành tấm vải được bác ạ. Em toàn rơi vào hoàn cảnh gặp rẻ rách thì ko có kim, có kim thì lại ko biết rẻ rách để ở đâu :(

Kim mà còn phải kiếm thì giẻ rách nó đến là phải rồi. Bản thân lúc nào cũng có sẵn kim ( không phải vàng nhé :)) ) thì dẻ mới không bị rách.
 

hkhang

Active Member
Ðề: Đời giờ như cái rẻ rách, nản!

tái xuất giang hồ hả bác.. tưởng bác sang mỹ định cư rồi chứ ;))
 
:)) :)) :)) bình thường thui bác ơi,đằng nào cũng phải chết mà,không trải nghiệm phí cuộc đời:))
 

solomine

Well-Known Member
Ðề: Đời giờ như cái rẻ rách, nản!

Cảnh này giờ đầy rẫy ngoài đường nè! Đến nỗi thấy riết thành quen, sáng đi ăn xin, chiều về đi ăn......nhà hàng >-)Thôi xin kiếu mấy ông này. ^:)^
 

vincle

New Member
Re: Ðề: Đời giờ như cái rẻ rách, nản!

Cảnh này giờ đầy rẫy ngoài đường nè! Đến nỗi thấy riết thành quen, sáng đi ăn xin, chiều về đi ăn......nhà hàng >-)Thôi xin kiếu mấy ông này. ^:)^

Nói đến cái vụ sáng ăn xin chiều ăn nhà hàng. Ngày trước e ở Biên Hòa có ông chú làm bên đội trật tự về kể bắt 2 thằng ăn xin lê la ngoài đường. Kiểm tra trong người nó có gần 5 chục triệu @@
 

tusontay

Huyền Thoại
#3: Học chung 5 năm đại học, lưu số đt đã mấy lần gọi ko bắt máy, mấy lần nhắn tin chúc tết ko trả lời. Tự nhiên hôm bữa có cái số điện thoại bàn gọi vào mời cưới với cái giọng cứ như...ngày nào cũng gặp nhau cả! Kiểm tra thử số điện thoại thì ra là số bàn của 1 công ty, có lẽ nó tiếc tiền điện thoại di động vs "kiếm thêm" bằng cái mánh này. Ở đời mà ở thời điểm hiện tại tiền chục triệu thì hãy tính, tiền vài trăm tính với nhau làm gì. Cái loại này ko hạp, dù ko muốn chuốc thêm thù nhưng cạch mặt. Ngày nó cưới ko đi dự, gởi cái thiệp mừng chúc mày 100 năm hạnh phúc và delete số đó, dùng dịch vụ chặn cuộc gọi số đó lại, xem như là...mơ đi, đời mà!
Hiện em có khoảng 1100 khách hàng bên mạng Internet FPT. :)
Mỗi khi đến kỳ kỷ niệm (Tết Âm/Dương lịch, 8/3, 1/6, 21/6, 20/10, 20/11. 22/12...) phải nhắn tin chúc mừng từng người, (có lẽ chỉ có 20/10 & 8/3 là tốn nhất). :)
Mỗi khi nhận được một lời cảm ơn gửi lại tự nhiên cũng thấy vui vui. :)
May mà chưa phải nhắn cho ai vào ngày 27/7 & Rằm Tháng Giêng. :))

Hồi mới xuống Hà Nội đi học, em rất hay cho tiền những người ăn xin dọc đường.
Một lần lúc về quê có cho một đứa bé khoảng 8 tuổi đang bế em 1.000VNĐ (Bữa cơm em ăn lúc đó có 1.500VNĐ thôi nha).
Hôm sau đi xuống đúng bến đó thấy 2 anh em nó đang ngồi quán nước hút thuốc & uống nước chè, nhìn rất sạch sẽ. :((
Hồi sau mới biết là nó cũng mười mấy rồi, tại người nó còi, nên tưởng... Từ đó cạch luôn. :(

@dungdt: Mấy hôm nữa "hàng" vào nhé. Đang bận quá. :)
 

love_yejin

Huyền Thoại
Ðề: Re: Đời giờ như cái rẻ rách, nản!

Một lần lúc về quê có cho một đứa bé khoảng 8 tuổi đang bế em 1.000VNĐ (Bữa cơm em ăn lúc đó có 1.500VNĐ thôi nha).


@dungdt: Mấy hôm nữa "hàng" vào nhé. Đang bận quá. :)

ăn cơm 1.500đ á, thời nào vậy mụ

2 mụ này buôn hàng quốc cấm xuyên việt àh :D
 

Wanderman

Member
Các bác thử đọc chuyện này xem ăn xin ngày xưa và bây giờ có khác nhau không?

Tác giả: Lỗ Tấn - Dịch giả: Phạm Thị Hoài - Tản văn thi: Dã Thảo đã viết:
Kẻ ăn xin​

Tôi thả bộ dọc theo dãy tường cao đã tróc lở, chân dẫm lên đám đất xốp xám xịt. Có mấy người khác nữa cũng từng người thả bộ.

Gió hiu hiu nổi lên. Những chiếc lá còn chưa ráo sương trên cành cây cao đầu tường lay động trên đầu tôi.

Gió thổi hiu hiu, xung quanh toàn là đất xám xịt.

Một đứa bé ăn mày đến xin tôi. Nó cũng mặc áo kép. Trông không thấy vẻ buồn bã. Nó ngăn tôi lại và cúi đầu lạy, rồi đi theo van vỉ.

Tôi ghét cái giọng điệu, cái thái độ ấy của nó.

Tôi ghét vì nó không hề buồn bã, lại gần như là làm trò đùa. Tôi ngán cái lối đi theo van vỉ ấy.

Tôi vẫn đi thong thả. Có mấy người khác cũng từng người thả bộ. Gió hiu hiu nổi lên, xung quanh toàn là màu đất xám xịt.

Một đứa bé ăn mày đến xin tôi. Cũng mặc áo kép. Cũng không thấy vẻ buồn bã. Song nó câm. Nó chìa tay và ra hiệu.

Tôi thấy ghét cái kiểu ra hiệu ấy.

Mà có thể nó không bị câm. Đây chẳng qua chỉ là một cách để ăn xin. Tôi không bố thí. Tôi chẳng có lòng dạ muốn bố thí. Tôi đứng ở trên người bố thí. Tôi ngán ngẩm, chán ghét, nghi ngờ.

Tôi thả bộ dọc theo dãy tường đất sụp lở. Những mảnh gạch vụn xếp lên chỗ tường vỡ. Phía trong tường chẵng có gì cả.

Tôi nghĩ mình nên dùng cách nào để ăn xin? Cất tiếng lên thì dùng giọng điệu nào? Giả vờ câm thì hiệu quả làm sao?....

Có mấy người khác cũng từng người thả bộ.

Tôi sẽ không được ai bố thí, sẽ không được ai xót thương mà bố thí. Tôi sẽ chỉ là người tự đứng trên sự bố thí mà ngán ngẩm, mà nghi ngờ mà chán ghét thôi.

Tôi sẽ ăn xin bằng cách yên lặng và chẳng làm gì cả... Và ít nhất thì tôi cũng thấy được sự hư vô.

Gió hiu hiu nổi lên, xung quanh đều là bụi đất xám xịt. Có mấy người khác, từng người thả bộ. Bụi đất xám xịt, bụi đất xám xịt....
 

scorpio_9x

Well-Known Member
Re: Ðề: Re: Đời giờ như cái rẻ rách, nản!

ăn cơm 1.500đ á, thời nào vậy mụ

2 mụ này buôn hàng quốc cấm xuyên việt àh :D

ngày xưa (cỡ chục năm trở về chứ mấy) ở quê rau sẵn. đậu, trứng, thức ăn đều rẻ so với giá tiền bây giờ.
còn mì tôm 1k5 cũng được những 3 gói cứ gọi là phè phỡn :((
 

tusontay

Huyền Thoại
Re: Ðề: Re: Đời giờ như cái rẻ rách, nản!

ngày xưa (cỡ chục năm trở về chứ mấy) ở quê rau sẵn. đậu, trứng, thức ăn đều rẻ so với giá tiền bây giờ.
còn mì tôm 1k5 cũng được những 3 gói cứ gọi là phè phỡn :((
Xưa rồi cưng. Mà Bò Cạp làm gì biết thời đó. Có lẽ lúc đó Bò Cạp còn đang cởi truồng tắm mưa. :))
ăn cơm 1.500đ á, thời nào vậy mụ

2 mụ này buôn hàng quốc cấm xuyên việt àh :D
Năm 1998 bác ạ, em ở Cao Đẳng Sư Phạm Nhạc Họa TW (Giờ là Đại Học) km 9+200 Đường Nguyễn Trãi, Thanh Xuân, Hà Nội ăn bữa cơm 1.500VNĐ là đủ rồi. :)
Ôi mấy chuyện thời đó mà Viết Hồi Ký thì kiểu gì cũng nổi danh Thầy giáo.... =))
PS: Không tò mò nhé, chú Đê Tiện muốn thử món thuốc "lắc" Miền Bắc đấy mà. :))
 
Bên trên