icyrock2002
New Member
Băn khoăn mãi rùi em cũng quyết định viết vài lời kể lại về một sự việc tuy diễn ra rất nhanh nhưng cũng để lại những kỷ niệm (theo riêng em thui) có thể nói là sẽ khó quên trong cuộc đời một đứa con trai tuy rằng chưa quá lớn tuổi (mới ngoài 33t) cũng đã có ít nhiều trải nghiệm trên những miền đất nước với một vài mối tình, những rung động, tiếc nuối vì những cơ hội bị bỏ lỡ… Em rất muốn kể lại với những gì thật nhất đã diễn ra lúc đó và trong tâm trạng của em tiếp sau - với quan niệm không cố giấu mãi những suy nghĩ, tình cảm trong lòng mà nên chia sẻ, hy vọng gặp được những người đồng cảm. Văn em có thể không hay và chuyện có thể không được nhiều kịch tính mong các bác chém nhẹ tay chút ạ
.
Phần một:
Số là em vừa được sếp giao làm trưởng một nhóm anh em vào công tác tại Cam Ranh mấy ngày. Khi đợt công tác kết thúc mà thời gian trong giấy công tác vẫn dư mấy ngày nên anh em bàn nhau đi Đà Lạt rùi đến chiều hôm sau về Nha Trang chơi và buổi đêm bắt xe về Bắc. Đà Lạt thì em đã từng đi chơi một lần rồi, còn Nha Trang em đã từng ở đó một ít thời gian. Đi chơi Đà Lạt khá là vui và anh em ai nấy đều vui vẻ cả. Chiều hôm sau khi xuống Nha Trang, để anh em loanh quanh trong chợ Đầm một lát mua sắm đồ rồi cả nhóm đi thẳng theo đường Lê Lợi xuống bãi biển chơi, ai hóng mát thì hóng mát, ai xuống tắm thì xuống tắm. Em thì lang thang xuống bãi để chụp ảnh biển và có cơ hội chớp lấy một số em hotgirl
.Trong nhóm lại có một hotgirl rất thích được chụp ảnh nên em cũng tranh thủ chọn cảnh để tác nghiệp cho cô bé luôn.
Trong lúc quan sát địa hình thì em phát hiện ra một bóng áo xanh đang ngồi trầm tư ngắm biển.
Thế là em lò dò tiến tới gần, trong lòng thầm đoán “chắc là một cô bé xinh xắn lắm đây, mà lại ngồi một mình thế này, phải chụp một vài kiểu mới được”. Tới gần vị trí cô bé ngồi rồi ngó sang thì quả đúng là một cô gái thật dễ thương. Em giả vờ lơ láo ngó nghiêng và giơ máy chụp xung quanh để cô bé không để ý là mình chớp được những hình tự nhiên nhất. Nhưng khi giơ máy lên chụp thì hóa ra cô bé cũng để ý ngay và có lẽ xấu hổ, cô quay mặt đi chỗ khác, mặc dù trước khi quay đi vẫn nhìn em và cười rất tươi. Vậy nên có kiểu ảnh này
Vì thấy vị trí này không phù hợp lắm nên em đổi bên, đi xuống thấp hơn và chụp ngược lên. Cô bé vẫn ngượng ngịu không để em tác nghiệp, tuy nhiên em cũng cố gắng chớp thêm một vài kiểu nữa, do phía trước cô bé có một số bà lớn tuổi hơn đứng chắn nên không lấy được góc đẹp.
Sau khi chụp thêm vài kiểu thì em thấy cô bé bắt đầu nhìn sang mình nhiều hơn và vẫn cười rất tươi tuy hơi ngượng ngượng. Em thấy vậy nên cũng vẫy tay và cười lại. Các bà lớn tuổi đứng quanh đó cũng nhìn em và cô bé cười (không biết là có ý gì). Sau lúc này thì thấy cô bé đã có vẻ dạn hơn và quay hẳn lại để em chụp. Cơ hội còn gì tốt hơn thế, thế là em tiến gần lại và chụp thêm mấy kiểu này. (ở ngoài cô bé dễ thương hơn trong ảnh rất nhiều, chỉ tại tay nghề em còn non nên chụp không được đạt như mong muốn)
(
Sau đó em quay sang chụp một số ảnh cho anh em trong nhóm đang tắm biển nhưng cũng không quên thi thoảng ngó lại chỗ cô bé nước ngoài kia thì thấy cô bé cũng đã để ý hơn và cười với em nhiều hơn (mặc dù vẫn xấu hổ). Em bèn tiến hẳn lại chỗ cô bé ngồi và bắt chuyện. Chẳng biết hỏi gì bèn hỏi “Can u speak English?” dù em đoán cô là người Nga. Quả đúng vậy, thấy cô bé lúng túng ra ý là nói được ít thôi nên em hỏi thẳng luôn cô có phải người Nga không thì cô bé gật đầu. Bây giờ thì mới đến lượt em ngố. Ngôn ngữ bất đồng thì làm sao tán chuyện được đây. Người Nga ít khi nói tiếng Anh, không giống một số nước khác. Thú thực là trước đây em cũng được học chút chút tiếng Nga nhưng mấy năm nay không có cơ hội dùng và còn mải xoay vần với chuyện cơm áo gạo tiền nên vốn tiếng Nga ít ỏi cũng bay mất gần hết. Nhưng em đề nghị chụp ảnh chung thì cô bé cũng vẫn hiểu và hai anh em chụp chung mấy kiểu, cô bé để em ôm vai cũng khá thân mật (xin lỗi các bác em xin phép được bí mật về bản thân nên không đăng hình lên đây)
.
Rồi hai anh em ngồi nói chuyện - tất nhiên là bằng ký hiệu và lẫn lộn giữa Nga với Anh. Em xin kể khái quát câu chuyện giữa em và cô bé: Cô bé là người Siberia, năm nay 18 tuổi (may quá), tên là Christina; bọn em hỏi về đất nước của nhau, rồi hỏi cô bé thích gì, âm nhạc, thể thao, có thích thời tiết, con người ở đây không, bố mẹ cô bé đâu, em thì tranh thủ khen cô bé xinh (trông thái độ cô thích lắm)…linh tinh, đại để là như thế vì hầu hết là không biết nhau nói gì hi….Cô nói ở chỗ cô nhiệt độ rất thấp -40° và so sánh nhiệt độ ở Nha Trang lúc này là 35º (Điều này hẳn là ai trong chúng ta cũng biết nên người xứ này rất thích tắm nắng ở xứ như nước ta). Cô bé lại hỏi có phải em thích chụp ảnh không thì em bảo em chỉ chụp nghiệp dư thôi, em thích vẽ hơn và thích làm nghề liên quan đến hội họa (mặc dù thực ra giờ em chỉ làm thêm, công việc chính của em không liên quan gì). Nói chuyện trong tình trạng thiếu cách thức diễn đạt làm cho đôi bên không thể thể hiện được những điều cần nói nhưng em thấy cô bé cũng rất cởi mở, dễ gần và giữa hai người cũng thấy gần gũi hơn. Tuy thế em vẫn thấy tiếc những khoảng thời gian bỏ lơ tiếng Nga

.
Nói chuyện chưa được mấy mà tự nhiên thấy thời gian trôi qua sao nhanh thế. Trời đã gần về chiều. Nắng đã tắt. Nhóm bạn của em bắt đầu í ới gọi về để đi ăn. Sắp kết thúc chuyến đi nên cánh họ đang muốn nhậu tới bến chào Nha Trang và còn thời gian đi chương trình a, b, c….hehe. (Em thì em không ham mấy khoản đó). Chần chừ chưa muốn chia tay ngay, em cố gắng diễn đạt nếu có cơ hội sẽ vẽ tặng cô bé một tấm chân dung - nhưng không được vì thấy cô bé không hiểu lắm - em bèn ra ký hiệu và vẽ phác chân dung cô bé trên cát, rồi lùi lại chụp ảnh cô bé cùng với bức chân dung. Là bức ảnh này đây:
Không thể ở lại được hơn nữa vì đội bạn đã giục, em đành phải nói lời tạm biệt-chào tạm biệt thông thường thôi(tất nhiên là em nói bằng tiếng Nga hì hì); cô bé cũng vẫy chào và nói tạm biệt (trong tiếng Nga thì đây là một lời chào thân mật - dành cho bạn bè, người thân).
Tuy nhiên, khi lên trên đường cả bọn vẫn chưa quyết định đi đâu nhậu nên em vẫn ngó xuống dưới bờ biển ngắm cô bé. Lâu lâu lại thấy cô ngó lại em và vẫy tay mấy lần, rùi hôn gió nữa…hix… Tự nhiên trong lòng thấy bồi hồi quá, em chợt nảy ra một suy nghĩ….
Mời các bác chờ xem tiếp phần hai
P/S: Các bác thông cảm xem hình trong đính kèm thui nha

Số là em vừa được sếp giao làm trưởng một nhóm anh em vào công tác tại Cam Ranh mấy ngày. Khi đợt công tác kết thúc mà thời gian trong giấy công tác vẫn dư mấy ngày nên anh em bàn nhau đi Đà Lạt rùi đến chiều hôm sau về Nha Trang chơi và buổi đêm bắt xe về Bắc. Đà Lạt thì em đã từng đi chơi một lần rồi, còn Nha Trang em đã từng ở đó một ít thời gian. Đi chơi Đà Lạt khá là vui và anh em ai nấy đều vui vẻ cả. Chiều hôm sau khi xuống Nha Trang, để anh em loanh quanh trong chợ Đầm một lát mua sắm đồ rồi cả nhóm đi thẳng theo đường Lê Lợi xuống bãi biển chơi, ai hóng mát thì hóng mát, ai xuống tắm thì xuống tắm. Em thì lang thang xuống bãi để chụp ảnh biển và có cơ hội chớp lấy một số em hotgirl
Trong lúc quan sát địa hình thì em phát hiện ra một bóng áo xanh đang ngồi trầm tư ngắm biển.

Thế là em lò dò tiến tới gần, trong lòng thầm đoán “chắc là một cô bé xinh xắn lắm đây, mà lại ngồi một mình thế này, phải chụp một vài kiểu mới được”. Tới gần vị trí cô bé ngồi rồi ngó sang thì quả đúng là một cô gái thật dễ thương. Em giả vờ lơ láo ngó nghiêng và giơ máy chụp xung quanh để cô bé không để ý là mình chớp được những hình tự nhiên nhất. Nhưng khi giơ máy lên chụp thì hóa ra cô bé cũng để ý ngay và có lẽ xấu hổ, cô quay mặt đi chỗ khác, mặc dù trước khi quay đi vẫn nhìn em và cười rất tươi. Vậy nên có kiểu ảnh này

Vì thấy vị trí này không phù hợp lắm nên em đổi bên, đi xuống thấp hơn và chụp ngược lên. Cô bé vẫn ngượng ngịu không để em tác nghiệp, tuy nhiên em cũng cố gắng chớp thêm một vài kiểu nữa, do phía trước cô bé có một số bà lớn tuổi hơn đứng chắn nên không lấy được góc đẹp.



Sau khi chụp thêm vài kiểu thì em thấy cô bé bắt đầu nhìn sang mình nhiều hơn và vẫn cười rất tươi tuy hơi ngượng ngượng. Em thấy vậy nên cũng vẫy tay và cười lại. Các bà lớn tuổi đứng quanh đó cũng nhìn em và cô bé cười (không biết là có ý gì). Sau lúc này thì thấy cô bé đã có vẻ dạn hơn và quay hẳn lại để em chụp. Cơ hội còn gì tốt hơn thế, thế là em tiến gần lại và chụp thêm mấy kiểu này. (ở ngoài cô bé dễ thương hơn trong ảnh rất nhiều, chỉ tại tay nghề em còn non nên chụp không được đạt như mong muốn)



Sau đó em quay sang chụp một số ảnh cho anh em trong nhóm đang tắm biển nhưng cũng không quên thi thoảng ngó lại chỗ cô bé nước ngoài kia thì thấy cô bé cũng đã để ý hơn và cười với em nhiều hơn (mặc dù vẫn xấu hổ). Em bèn tiến hẳn lại chỗ cô bé ngồi và bắt chuyện. Chẳng biết hỏi gì bèn hỏi “Can u speak English?” dù em đoán cô là người Nga. Quả đúng vậy, thấy cô bé lúng túng ra ý là nói được ít thôi nên em hỏi thẳng luôn cô có phải người Nga không thì cô bé gật đầu. Bây giờ thì mới đến lượt em ngố. Ngôn ngữ bất đồng thì làm sao tán chuyện được đây. Người Nga ít khi nói tiếng Anh, không giống một số nước khác. Thú thực là trước đây em cũng được học chút chút tiếng Nga nhưng mấy năm nay không có cơ hội dùng và còn mải xoay vần với chuyện cơm áo gạo tiền nên vốn tiếng Nga ít ỏi cũng bay mất gần hết. Nhưng em đề nghị chụp ảnh chung thì cô bé cũng vẫn hiểu và hai anh em chụp chung mấy kiểu, cô bé để em ôm vai cũng khá thân mật (xin lỗi các bác em xin phép được bí mật về bản thân nên không đăng hình lên đây)
Rồi hai anh em ngồi nói chuyện - tất nhiên là bằng ký hiệu và lẫn lộn giữa Nga với Anh. Em xin kể khái quát câu chuyện giữa em và cô bé: Cô bé là người Siberia, năm nay 18 tuổi (may quá), tên là Christina; bọn em hỏi về đất nước của nhau, rồi hỏi cô bé thích gì, âm nhạc, thể thao, có thích thời tiết, con người ở đây không, bố mẹ cô bé đâu, em thì tranh thủ khen cô bé xinh (trông thái độ cô thích lắm)…linh tinh, đại để là như thế vì hầu hết là không biết nhau nói gì hi….Cô nói ở chỗ cô nhiệt độ rất thấp -40° và so sánh nhiệt độ ở Nha Trang lúc này là 35º (Điều này hẳn là ai trong chúng ta cũng biết nên người xứ này rất thích tắm nắng ở xứ như nước ta). Cô bé lại hỏi có phải em thích chụp ảnh không thì em bảo em chỉ chụp nghiệp dư thôi, em thích vẽ hơn và thích làm nghề liên quan đến hội họa (mặc dù thực ra giờ em chỉ làm thêm, công việc chính của em không liên quan gì). Nói chuyện trong tình trạng thiếu cách thức diễn đạt làm cho đôi bên không thể thể hiện được những điều cần nói nhưng em thấy cô bé cũng rất cởi mở, dễ gần và giữa hai người cũng thấy gần gũi hơn. Tuy thế em vẫn thấy tiếc những khoảng thời gian bỏ lơ tiếng Nga
Nói chuyện chưa được mấy mà tự nhiên thấy thời gian trôi qua sao nhanh thế. Trời đã gần về chiều. Nắng đã tắt. Nhóm bạn của em bắt đầu í ới gọi về để đi ăn. Sắp kết thúc chuyến đi nên cánh họ đang muốn nhậu tới bến chào Nha Trang và còn thời gian đi chương trình a, b, c….hehe. (Em thì em không ham mấy khoản đó). Chần chừ chưa muốn chia tay ngay, em cố gắng diễn đạt nếu có cơ hội sẽ vẽ tặng cô bé một tấm chân dung - nhưng không được vì thấy cô bé không hiểu lắm - em bèn ra ký hiệu và vẽ phác chân dung cô bé trên cát, rồi lùi lại chụp ảnh cô bé cùng với bức chân dung. Là bức ảnh này đây:

Không thể ở lại được hơn nữa vì đội bạn đã giục, em đành phải nói lời tạm biệt-chào tạm biệt thông thường thôi(tất nhiên là em nói bằng tiếng Nga hì hì); cô bé cũng vẫy chào và nói tạm biệt (trong tiếng Nga thì đây là một lời chào thân mật - dành cho bạn bè, người thân).
Tuy nhiên, khi lên trên đường cả bọn vẫn chưa quyết định đi đâu nhậu nên em vẫn ngó xuống dưới bờ biển ngắm cô bé. Lâu lâu lại thấy cô ngó lại em và vẫy tay mấy lần, rùi hôn gió nữa…hix… Tự nhiên trong lòng thấy bồi hồi quá, em chợt nảy ra một suy nghĩ….
Mời các bác chờ xem tiếp phần hai
P/S: Các bác thông cảm xem hình trong đính kèm thui nha
Chỉnh sửa lần cuối: