HaThao
Film critic
Kết hợp hài hòa cả hai yếu tố trí tuệ lẫn giật gân trong không khí vừa hài hước vừa độc địa, Wild Tales chắc chắn là tác phẩm không thể bỏ qua của dân mộ điệu.
Một nhà phê bình âm nhạc bắt chuyện với một phụ nữ trẻ trên máy bay. Cô này bảo bạn trai hồi đó của cô là một nhạc sĩ quèn tên là Pasternak. Ông phê bình gật gù nhớ lại rằng nhạc của gã Pasternak đó thật kinh tởm, đúng là xúc phạm lỗ tai người nghe. Bỗng bà già hàng trên lên tiếng bảo bà là giáo viên cấp một của Pasternak. Quay qua quay lại hóa ra cả chuyến bay ai cũng có liên hệ xa gần với gã. Đúng lúc này cô tiếp viên đi vào, mặt xám ngoét báo rằng cơ trưởng chuyến bay là Pasternak, và tên chết giẫm đó đã khóa cửa buồng lái từ lúc cất cánh. Cả đám khiếp đảm đập cửa buồng lái trong lúc chiếc máy bay lao vùn vụt xuống đất…
Đây là một trong số sáu câu chuyện trong bộ phim Argentina ‘Wild Tales’. Sáu mẩu chuyện riêng rẽ kết nối với nhau bởi chủ đề tội ác và trả thù. Đây chắc chắn là tác phẩm không thể bỏ qua của dân mộ điệu khi kết hợp hài hòa cả hai yếu tố trí tuệ lẫn giật gân trong không khí vừa hài hước vừa độc địa.
Wild Tales đã chứng minh trong thời đại kĩ thuật cao này, điện ảnh ở thể căn bản nhất vẫn thừa sức hút khán giả bằng kịch bản thông minh, chỉ đạo tài tình và diễn xuất thuyết phục. Hình ảnh và âm thanh của phim đều bình thường, không có gì đặc sắc, màu phim cũng khá tươi sáng chứ không nặng tính drama như các phim Hollywood cùng thể loại. Nhưng chính sự đơn giản này đã đẩy cao trào của phim lên đỉnh. Một khi đã ngồi trước màn ảnh, bạn sẽ không thể dứt ra được. Bạn hồi hộp chờ, không biết lúc nào tai họa sẽ nổ ra, không có gì thật rõ ràng báo trước. Bạn sẽ bị dẫn dắt qua từng nút thắt của câu chuyện, qua những mâu thuẫn được cài cắm khéo léo và các tình tiết chặt chẽ. Bạn chỉ có nín thở theo dõi và giật thon thót mỗi lần kịch tính bùng nổ.
Điều khiến Wild Tales trở nên mê hoặc như vậy là tính thực tế của mỗi câu chuyện. Tất cả đều là những tình huống bạn hoàn toàn có thể gặp trong cuộc sống, hoặc thậm chí đã trải qua rồi. Vài câu mạt sát ném vào mặt nhau trên đường, một việc làm thất lễ với ai đó, vô tình hay cố ý… đều có khả năng làm dấy lên bạo lực, khơi mào những cuộc trả đũa qua lại và tiến đến tận diệt. Bạn có thể hả hê trước kết cục của câu chuyện, nhưng rồi giật mình nhận ra cái khoảnh tàn bạo trong óc đã lan rộng, che mờ lí trí, khiến bạn thỏa mãn khi thấy kẻ khác phải trả giá.
Nhưng như vậy không có nghĩa là phim chỉ tập trung khai thác cái ác. Tinh thần chung của bộ phim, theo tôi, vẫn là hướng thiện. Người ta sẽ quay lại tin vào tình yêu và sự tha thứ.
Sau những tan tành của hủy diệt, con người tất sẽ tìm đến cứu rỗi.

Một nhà phê bình âm nhạc bắt chuyện với một phụ nữ trẻ trên máy bay. Cô này bảo bạn trai hồi đó của cô là một nhạc sĩ quèn tên là Pasternak. Ông phê bình gật gù nhớ lại rằng nhạc của gã Pasternak đó thật kinh tởm, đúng là xúc phạm lỗ tai người nghe. Bỗng bà già hàng trên lên tiếng bảo bà là giáo viên cấp một của Pasternak. Quay qua quay lại hóa ra cả chuyến bay ai cũng có liên hệ xa gần với gã. Đúng lúc này cô tiếp viên đi vào, mặt xám ngoét báo rằng cơ trưởng chuyến bay là Pasternak, và tên chết giẫm đó đã khóa cửa buồng lái từ lúc cất cánh. Cả đám khiếp đảm đập cửa buồng lái trong lúc chiếc máy bay lao vùn vụt xuống đất…
Đây là một trong số sáu câu chuyện trong bộ phim Argentina ‘Wild Tales’. Sáu mẩu chuyện riêng rẽ kết nối với nhau bởi chủ đề tội ác và trả thù. Đây chắc chắn là tác phẩm không thể bỏ qua của dân mộ điệu khi kết hợp hài hòa cả hai yếu tố trí tuệ lẫn giật gân trong không khí vừa hài hước vừa độc địa.
Wild Tales đã chứng minh trong thời đại kĩ thuật cao này, điện ảnh ở thể căn bản nhất vẫn thừa sức hút khán giả bằng kịch bản thông minh, chỉ đạo tài tình và diễn xuất thuyết phục. Hình ảnh và âm thanh của phim đều bình thường, không có gì đặc sắc, màu phim cũng khá tươi sáng chứ không nặng tính drama như các phim Hollywood cùng thể loại. Nhưng chính sự đơn giản này đã đẩy cao trào của phim lên đỉnh. Một khi đã ngồi trước màn ảnh, bạn sẽ không thể dứt ra được. Bạn hồi hộp chờ, không biết lúc nào tai họa sẽ nổ ra, không có gì thật rõ ràng báo trước. Bạn sẽ bị dẫn dắt qua từng nút thắt của câu chuyện, qua những mâu thuẫn được cài cắm khéo léo và các tình tiết chặt chẽ. Bạn chỉ có nín thở theo dõi và giật thon thót mỗi lần kịch tính bùng nổ.

Điều khiến Wild Tales trở nên mê hoặc như vậy là tính thực tế của mỗi câu chuyện. Tất cả đều là những tình huống bạn hoàn toàn có thể gặp trong cuộc sống, hoặc thậm chí đã trải qua rồi. Vài câu mạt sát ném vào mặt nhau trên đường, một việc làm thất lễ với ai đó, vô tình hay cố ý… đều có khả năng làm dấy lên bạo lực, khơi mào những cuộc trả đũa qua lại và tiến đến tận diệt. Bạn có thể hả hê trước kết cục của câu chuyện, nhưng rồi giật mình nhận ra cái khoảnh tàn bạo trong óc đã lan rộng, che mờ lí trí, khiến bạn thỏa mãn khi thấy kẻ khác phải trả giá.
Nhưng như vậy không có nghĩa là phim chỉ tập trung khai thác cái ác. Tinh thần chung của bộ phim, theo tôi, vẫn là hướng thiện. Người ta sẽ quay lại tin vào tình yêu và sự tha thứ.
Sau những tan tành của hủy diệt, con người tất sẽ tìm đến cứu rỗi.