Hịch Tiến Sĩ

TR0JAN

New Member
Hịch tiến sĩ

Ta cùng các ngươi
Sinh ra phải thời bao cấp
Lớn lên gặp buổi thị trường.

Trông thấy:
Mỹ phóng Con thoi lên vũ trụ chín tầng
Nga lặn tàu ngầm xuống đại dương nghìn thước
Nhật đưa rô bốt na nô vào thám hiểm lòng người
Pháp [Anh] dùng công nghệ gen chế ra cừu nhân tạo…


Thật khác nào:
Đem cổ tích biến thành hiện thực
Dùng đầu óc con người mà thay đổi thiên nhiên!
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa
Chỉ giận chưa thể đuổi kịp nước Nga, vượt qua nước Mỹ, mà vẫn chỉ hơn Lào, hao hao Băng la đét.
Dẫu cho trăm thân này phơi trên sao Hỏa, nghìn xác này bọc trong tàu ngầm nguyên tử, ta cũng cam lòng.

Các ngươi ở cùng ta,
Học vị đã cao, học hàm không thấp
Ăn thì chọn cá nước, chim trời
Mặc thì lựa May Mười, Việt Tiến
Chức nhỏ thì ta… quy hoạch
Lương ít thì có lộc nhiều.
Đi bộ A tít, Cam ry
Hàng không Elai, Xi pic.

Vào hội thảo thì cùng nhau tranh luận
Lúc tiệc tùng thì cùng nhau “dô dô”.
Lại còn đãi sỹ chiêu hiền
Giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ, cử nhân, ai cũng có phần, không nhiều thì ít.
Lại còn chính sách khuyến khoa
Doanh nghiệp, giáo viên, trí thức, nông dân nhận cúp, nhận bằng còn thêm tiền thưởng.

Thật là so với:

Thời Tam quốc bên Tàu, Lưu Bị đãi Khổng Minh,
Buổi hiện đại bên Nga, Pu tin dùng Mét vê đép,
Ta nào có kém gì?

Thế mà, nay các ngươi:

Nhìn khoa học chậm tiến mà không biết lo
Thấy công nghệ thụt lùi mà không biết thẹn
Giáo sư ư? Biết “Thần đèn” chuyển nhà mà chẳng chạnh lòng
Tiến sỹ a? Nghe “Hai lúa” chế tạo máy bay sao không tự ái?
Có người lấy nhậu nhẹt làm vui
Có kẻ lấy bạc cờ làm thích
Ham mát xa giống nghiện “u ét đê”
Ghét ngoại ngữ như chán phòng thí nghiệm

Chỉ lo kiếm dự án để mánh mánh mung mung
Không thích chọn đề tài mà nghiên nghiên cứu cứu
Ra nước ngoài toàn muốn đi chơi
Vào hội thảo chỉ lo ngủ gật
Bệnh háo danh lây tựa vi rút com pu tơ
Dịch thành tích nhiễm như cúm gà H5N1
Mua bằng giả để tiến sỹ, tiến sy
Đạo văn người mà giáo sư, giáo sãi.

Thử hỏi học hành như rứa, bằng cấp như rứa, thì mần răng hiểu được chuyện na niếc na nô?
Lại còn nhân cách đến vậy, đạo đức đến vậy, thì có ham gì bút bút nghiên nghiên.

Cho nên:

“Tạp chí hay” mà bán chẳng ai mua
“Công nghệ tốt” mà không người áp dụng.
Đề tài đóng gáy cứng, chữ vàng, mọt kêu trong tủ sắt
Mô hình xây tường gạch, biển xanh, chó ị giữa đồng hoang.
Hội nhập chi, mà ngoại ngữ khi điếc, khi câm?
Toàn cầu chi, mà kiến thức khi mờ, khi tỏ?
Hiện đại hóa ư? vẫn bám *** con trâu
Công nghiệp hóa ư? toàn bán thô khoáng sản
Biển bạc ở đâu, để Vi na shin nổi nổi chìm chìm, lưởi bò liếm liếm
Rừng vàng ở đâu, khi bô xít đen đen đỏ đỏ

Thật là:

“Dân gần trăm triệu ai người lớn
Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con”!

Nay nước ta:

Đổi mới đã lâu, hội nhập đã sâu
Nội lực cũng nhiều, đầu tư cũng mạnh
Khu vực có hòa bình, nước ta càng ổn định
Nhân tâm giàu nhiệt huyết, pháp luật rộng hành lang
Thách thức không ít, nhưng cơ hội là vàng!

Chỉ e:

Bệnh háo danh không mua nổi trí khôn
Dịch thành tích chẳng làm nên thương hiệu.
Giỏi mánh mung không lừa nổi đối tác nước ngoài
Tài cờ bạc không địch nổi hắc cơ quốc tế.
Cặp chân dài mà nghiêng ngả giáo sư
Phong bì mỏng cũng đảo điên tiến sỹ.

Hỡi ôi,

Biển bạc rừng vàng, mà nghìn năm vẫn mang ách đói nghèo
Tài giỏi thông minh, mà vạn kiếp chưa thoát vòng lạc hậu.

Nay ta bảo thật các ngươi:

Nên lấy việc đặt mồi lửa dưới ngòi pháo làm nguy;
Nên lấy điều để nghìn cân treo sợi tóc làm sợ
Phải xem đói nghèo là nỗi nhục quốc gia
Phải lấy lạc hậu là nỗi đau thời đại
Mà lo học tập chuyên môn
Mà lo luyện rèn nhân cách
Xê mi na khách đến như mưa
Vào thư viện người đông như hội
Già mẫu mực phanh thây Gan ruột, Tôn Thất Tùng chẳng phải là to
Trẻ xông pha mổ thịt Bổ đề, Ngô Bảo Châu chỉ là chuyện nhỏ

Được thế thì:

Kiếm giải thưởng “Phiu” cũng chẳng khó gì
Đoạt Nô ben không là chuyện lạ
Không chỉ các ngươi mở mặt mở mày, lên Lơ xút, xuống Rôn roi
Mà dân ta cũng hưng sản, hưng tâm, vào Vi la, ra Rì sọt.
Chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu
Mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng,
Chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí,
Mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm.
Chẳng những tên tuổi ta không hề mai một,
Mà thương hiệu các ngươi cũng sử sách lưu truyền.
Trí tuệ Việt Nam thành danh, thành tiếng
Đất nước Việt Nam hóa hổ, hóa rồng
Lúc bấy giờ các ngươi không muốn nhận huân chương, phỏng có được không?

Nay ta chọn lọc tinh hoa bốn biển năm châu hợp thành một tuyển, gọi là Chiến lược
Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này theo lời ta dạy bảo thì suốt đời là nhà khoa học chính danh.
Nhược bằng không tu thân tích trí, trái lời ta khuyên răn thì muôn kiếp là phường phàm phu tục tử.

Vì:

Lạc hậu, đói nghèo với ta là kẻ thù không đội trời chung
Mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn trừ hung, không lo rửa nhục
Giữ một ngọn cỏ, cành cây, giọt nước trong giang sơn ta cũng làm ta quên ăn mất ngũ
Mà các ngươi cứ điềm nhiên lo tranh quyền đoạt lợi
Chẳng khác nào quay mũi giáo mà đầu hàng, giơ tay không mà thua giặc.
Nếu vậy rồi đây không biết dân Việt ta đi về đâu nữa, ta cùng các ngươi há còn mặt mũi nào đứng trong trời đất này nữa?

Trí thức là nguyên khí quốc gia
Cho nên ta mới thảo Hịch này
Xa gần nghiên cứu
Trên dưới đều theo!

<VÔ DANH>

Đọc để fun nhưng đầy cái thấy thấm. Chẳng hiểu ai làm nữa mà lại đề là vô danh.
 

chuot

New Member
Ðề: Hịch Tiến Sĩ

Em đưa bài viết của TS Huy Văn vì cũng có tí liên quan tới bài Hịch này :)
------------------------------------

ĐẶNG HUY VĂN: Đọc bài Hịch Chí Sĩ (còn có tên là “Hịch Tiến Sĩ”, “Hịch Khoa Học Công Nghệ”) cùng mấy câu thơ phản hồi của Tiểu Phật Tử ngày 1/10/2012, sáng nay tại một quán cà phê trên Phố Cổ, tôi có dịp hầu chuyện một nhà sử học lớn của Việt Nam, một Đại Trí Thức CS. Ông ta phê phán bài hịch là cực đoan, còn mấy câu phản hồi của Tiểu Phật Tử là thiếu hiểu biết. Nhân lúc ông đang cao hứng, tôi hỏi: “Vậy bác có biết kẻ thù xâm lăng của nước ta hiện nay là ai không?” Có lẽ ông ấy đang bực bài hịch nên nổi khùng với tôi: “Chắc ông định nói Trung Quốc chứ gì? Nhầm to! Trung Quốc hơn 60 năm nay là người bạn lớn của chính phủ Việt Nam!”

Rồi ông phân tích VNCH đã dâng Hoàng Sa cho giặc Tàu như thế nào và kết luận: “Chỉ có bọn VNCH di tản mới gọi Trung Quốc là “giặc Tàu xâm lược” vì hồi năm 1974 đã bạc nhược bỏ chạy khi Trung Quốc sang cưỡng chiếm Hoàng Sa! Chứ đối với nước CHXHCN Việt Nam, nếu không có Trung Quốc, làm sao ta đánh thắng được Mỹ? Trung Quốc mãi mãi là ân nhân của chính phủ Việt Nam!”

Bài nói của nhà sử học này dài lắm, tôi xin phép Tiểu Phật Tử nối vào 6 câu thơ phản hồi của anh thêm mấy câu để cho độc giả báo nhà hiểu được nhà Đại Trí Thức CS này nói gì (hoàn toàn trái với ý kiến của đồng tác giả bài viết).

.
THAN ÔI “ĐẠI TRÍ THỨC” VIỆT NAM!


(Kính tặng một Đại Trí Thức CS)


Than ôi trí thức Việt Nam!
Miếng ăn thì nhớ, việc làm thì quên
Khi cần chính kiến thì hèn
“Không nghe”, “không biết”… không liền bốn “không”!
Ông Trời có mắt hay không?
Đẻ ra một lũ dở ông, dở thằng!(1)

- Hỏi giờ ai giặc xâm lăng?
- “Sao ông cứ cố hỏi quàng, hỏi xiên?
“Ông xem trên dải đất liền
“Sạch tan bóng giặc 3 miền Việt Nam
“Hoàng Sa là Ngụy Quyền dâng
“Nay đem đổ lỗi ông Đồng là sao?
“Công Hàm là để lừa Tàu
“Giúp ta đánh Diệm chứ đâu có nhường!
“74 Tàu kéo quân sang
“Chính quân ông Thiệu chạy làng đấy thôi!
”(2)

Nay xin kính bác mấy lời
Trí thức như bác muôn đời hổ danh!

Phố Cổ Hà Nội, 1/10/2012
Tiểu Phật Tử &Ts. Đặng Huy Văn

______

GHI CHÚ: (1) Sáu câu phản hồi của Tiểu Phật Tử cho bài “Hịch Chí Sĩ”. (2) Tóm tắt lời hùng biện của nhà Sử Học, một Đại Trí Thức CS.
 

dragonlee

Well-Known Member
Ðề: Hịch Tiến Sĩ

Ta thường nghe: Phở chín khi cần có thể dùng như Phở Tái; Hành khô chìa lưng chịu nắng, có thể thay cho Hành Tươi; Thịt nướng trên than hoa, có thể báo thù cho ngạ chủ (người đói); Gà quay chặt đùi có thể cứu nạn cho học trò xa nhà. Bò thăn một cân thái nhỏ, cũng phò Sinh viên thoát khỏi vòng vây Giặc đói; Kê trảo nướng một bó, miệng cắn vào, không nhanh thì hết cả. Từ xưa các bậc trung thần nghĩa sĩ, bỏ mình vì bát nước dùng, đời nào chẳng có ? Ví thử mấy người đó mà không khư khư theo thói nhi nữ thường tình thì cũng đến chết đói ở xó cửa, sao có thể lưu danh sử sách cùng trời đất muôn đời bất hủ được?

Các người vốn đang no chưa có lòng ăn uống, không hiểu văn nghĩa, nghe những chuyện ấy nửa tin nửa ngờ. Thôi việc đời trước hẵng tạm không bàn. Nay ta lấy chuyện Cơm, Cháo hàng ngày mà nói: Cơm tám là món thế nào ? Bò xào hoa lý, cùng nhiều gia vị khác là món thế nào? Vậy mà đem một cái âu cơm nhỏ tày cái đấu ăn hết có thể đương đầu với đống sách vở đông cả trăm vạn, khiến cho sĩ tử nhà trường quận Cam đến nay còn phát thèm thuồng! Nộm xoài thái lan là món thế nào? Nui bơ đường cùng các biến thể của nó lại là món thế nào? Vậy mà giúp Ma Vương xông vào chốn code, scrip lủng củng muôn dặm, sơn sửa Quan Cốc trong khoảng vài giờ, khiến cho phố phường sạch đẹp, công đức vô lượng tới nay còn lưu tiếng tốt!

Huống chi, ta cùng các người sinh ra phải thời loạn xạ, lớn lên gặp buổi khó khăn. Lén nhìn người ta nhậu nhẹt nghênh ngang ngoài đường, nói líu lưỡi không ra hơi mà còn gọi em “Huệ”(1); đem tấm thân say khướt mà coi đường thẳng thành đường vòng. Ỷ có nhiều tiền mà đòi giò lụa, gà tần để phụng sự lòng tham ăn khôn cùng; khoác mỹ hiệu Ẩm thực mà ăn bạc ăn vàng, vét kiệt sức chịu của bao tử có hạn. Thật khác nào đem thịt ném cho hổ đói, tránh sao khỏi đau dạ dày về sau.

Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm thấy đói, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; mới biết tầm quan trọng của lương thực, chỉ giận chưa thể xả thịt, lột da, ăn gan, uống tiết canh vịt(2); dẫu cho trăm thân ta chạy hoài toilét, nghìn thây ta ngập trong say xỉn, cũng nguyện xin làm.

Các người ở lâu nhăm nhe dưới đất Hà thành, Sẵn nắm giữ nồi niêu, không có bánh mỳ thì lấy tiền ra chợ mua; không có cá thì ta cho cần mà đi câu. Nước thấp thì ta quăng cước xa; mồi ít thì ta đào gium. Quân thủy thì ta cho lội bị bõm; Quân bộ thì ta cho đào đất nhóm lò. Vào trận nhậu thì cùng tranh nhau sống chết; được uống rượu xỉn rồi thì cùng nhau vui cười. Ra chỗ công viên ngồi thư giãn, so với thiên đường nào có kém gì?

Nay các ngươi ngồi nhìn nhau bị xì trét mà không biết lo; thân chịu suy dinh dưỡng mà không biết thẹn. Làm việc cả tháng không được xả hơi mà không biết tức; nghe nhạc KaraOke người ta hát phô mà không biết căm. Có kẻ lấy việc viết lách làm vui; có kẻ lấy việc bại sự làm thích. Có kẻ chăm lo cày cuốc để cung phụng sư tử; có kẻ quyến luyến bồ bịch để thỏa lòng vị kỷ. Có kẻ mải kiếm tiền mà quên đi thú tiu tiền; có kẻ ham trò cưa cẩm mà trễ hẹn chơi chung. Có kẻ thích rượu ngon mà không có bạn hiền; có kẻ mê mút sữa mà không người ủng hộ. Nếu bất chợt có cơn đói tràn sang thì viết lách hoài thể làm bớt mày xẩm mắt hoa; mẹo bại sự không đủ làm phấn khích cơ thể đang yểu nhược. Bồ bịch nhiều không điều khiển nổi tấm thân ngàn vàng; Sư tử quát mắng nhiều không ích gì cho việc cơm nước. Tiền của dẫu lắm không mua được cái gì ăn cho nó vui vẻ; Sữa tuy ngon có thể làm tăng mạch đập phấn kích được sao. Chén rượu ngọt ngon mà không có “bê tông” thì cũng say chết; giọng hát KaraOke réo rắt nhà hàng xóm không làm cơn đói điếc tai. Lúc bấy giờ “các cơ quan đoàn thể” đều suy nhược, đau xót biết chừng nào! Chẳng những sức lực của ta không còn mà sự vui vẻ của các ngươi cũng thuộc về tay kẻ khác; chẳng những công việc của ta không làm nổi mà lương tháng cũng chẳng để làm gì; chẳng những bồ bịch của ta bị kẻ khác dắt đi mà những chuyện đau bụng, đi toilét của các người cũng bị kẻ khác bới đào; chẳng những thân ta chẳng còn sức đi tắm,kiếp này chịu bẩn đến trăm năm sau tiếng nhơ khôn rửa, tật xấu còn lưu, mà tên họ các ngươi cũng không khỏi mang danh là tay vừa gầy vừa “kém tắm”. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi có muốn ăn chơi thỏa thích, phỏng còn có được chăng?

Nay ta bảo thật các ngươi: nên lấy việc "đặt mồi lửa dưới nồi lẩu" làm kim chỉ nam; nên lấy điều "kiềng canh nóng mà ăn ngay thịt nguội" làm phương án hành động. Phải vệ sinh răng miệng, tập dượt răng lưỡi, khiến cho ai nấy đều bụng bự cỡ như Ma Vương, mọi người đều bồ tượng như Xbox, có thể bêu đầu cá dưới que xiên nướng, mần thịt hết đống bánh mỳ thịt hộp ở trong bọc. Như thế chẳng những sức khỏe của ta mãi mãi vững bền mà bồ bịch các ngươi cũng suốt đời hú hí; chẳng những làm việc tại cơ quan mà như được nằm ấm êm trên giường nệm, mà tiền nong các người trong túi cứ sum vầy; chẳng những các môn thể thao người có thể chơi mà thân thể vẫn càng ngày càng múp míp; chẳng những thân Rùa ta kiếp này thỏa chí, mà đến các người, trăm ngày sau còn thấy vui thay; chẳng những danh hiệu sát thủ Hà Thành không hề mai một, mà hình dáng tên tuổi các cao thủ cũng được ghi nhớ. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi không muốn hoan lạc, phỏng có được không ?

Nay đại hội trù bị đã chọn lọc, lập kế hoạch ăn chơi sa đọa các nhà hợp thành một chuyến, gọi là Đại Hội Hà Thành Sa Đọa Version 2.0 – 2008, tổ chức theo kiểu dã ngoại ăn đồ ăn sẵn, câu cá giải trí, được con nào xào con đó tại Gia Lâm Hà Nội, tay trong tay, môi trong môi vào ngày 20/08/2008.

Nếu các người biết tin này, lại theo lời ta khuyến cáo, thì trọn đời vui sướng; nhược bằng khinh bỏ kế hoạch này, mà không tham dự thì trọn đời tiếc nuối không nguôi.

Vì sao vậy ? Cơn xì trét với chúng ta là kẻ thù không đội trời chung, mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn giải tỏa, không lo trừ tận gốc, lại không chịu ăn uống nhậu nhẹt, chẳng khác nào quay mũi giáo mà xin đầu hàng, giơ tay không mà chịu sự buồn bã của cuộc đời. Nếu vậy, rồi đây, sau khi đại hội xong rồi, lại để tiếc rẻ muôn đời, há còn mặt mũi nào mà bàn chuyện ăn chơi trong chốn này nữa?

Cho nên ta viết bài hịch này để các người hiểu rõ bụng ta (đang đói) =))
 
Bên trên