Tuyển chọn Ảnh Bìa Facebook về xúc cảm lắng đọng tuyệt đẹp hot trên cộng đồng mạng Facebook
Góc phố chiều nay buồn tênh, dòng xe vẫn nườm nượp, người với người bước qua nhau vội vã. Thời gian đang nhích dần từng chút một, tháng Mười Hai về rồi đấy! Em chờ đợi điều gì không?
Tháng Mười Hai, chẳng phải là khoảng thời gian đầu đông nữa. Tiết trời hanh hao gió và nắng vẫn vàng ươm phủ đầy mái phố im lìm lại khiến con người ta nghĩ đây mới chỉ là chớm đông? Nhớ những tháng Mười Hai của những năm cũ đã qua, cứ đến độ này bàn tay lại xuýt xoa vì từng đợt gió lạnh kéo dài ùa về dữ dội. Ấy vậy mà năm nay, chờ một mùa đông thực sự để cuộn tròn nỗi nhớ ủ ẩm trong con tim mà chưa thấy.
Chỉ vừa mới hôm qua, cúc họa mi cuối mùa còn vương lại trên phố, buông sắc trắng nhẹ tênh thả nỗi nhớ chơi vơi. Nay hoa đã tàn, mùa cũ khép lại, điều cũ cũng vội giấu mình gửi vào hoài niệm xa vắng.
Tháng Mười Hai, tháng mới của một năm cũ sắp qua, ai ai cũng tất bật, bận rộn với vô số chuyện. Liệu rằng có ai dành một chút thời gian nhìn lại đoạn đường đã đi qua để nuối tiếc, để hạnh phúc, để chờ đợi hay chăng?Tháng Mười Hai, chợt nhận ra lịch treo tường đang mỏng đi, vơi dần; lặng lẽ bóc từng tờ lịch cũ thấy ngày trôi đi thật nhanh và mùa cứ mải miết xa. Có lẽ lúc này tồn tại nhiều dòng cảm xúc, trong khi người này háo hức chờ đợi thì người kia loay hoay với một mớ hỗn độn quá khứ sắp khép lại.
Tháng Mười Hai, bước chầm chậm thôi em nhé. Vì đông chẳng còn dùng dằng, tái tê nữa. Lắng lại một chút để vỗ về trái tim bình yên, không bon chen, để tận hưởng vô vàn khoảnh khắc êm đềm nhất và để làm những điều em muốn khi một vòng quay thời gian sắp khép lại.
Tháng Mười Hai, mùa hoa cải đã bắt đầu nở, vàng ruộm một khoảng trời. Màu hoa nhẹ nhàng, êm đềm đến lạ, như màu nắng đầu ngày đổ loang xuống mái phố còn ngái ngủ.
Tháng Mười Hai, dường như kéo ngắn thời gian được trở về nhà đối với những người con xa quê mong ngày đoàn tụ. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là nghĩ đến điều sắp xảy ra thôi cũng đủ rồi. Tháng Mười Hai về, cuốn nhật ký đã sắp chật chỗ để cảm xúc có thể nương mình trú ngụ; một vòng tuần hoàn sắp khép lại và có lẽ cũng đã đến lúc gấp lại trang giấy cũ, lật sang một trang mới viết tiếp những điều đang chờ đợi phía trước.
Tháng Mười Hai, đường nét mùa đông sẽ rõ nét hơn và dường như nỗi nhớ dai dẳng hơn? Kỉ niệm đôi khi vỡ òa, ướt nhòe, hờn dỗi thời gian đã làm phai mờ đi mọi thứ.
Con người vẫn có thói quen nhìn lại rồi nuối tiếc cho những điều đã qua, rồi lại mải miết đi tìm chút gì đó dẫu biết rằng chẳng trở lại nhưng tiếc cũng đành để đó, tìm chỉ là vô vọng. Cớ sao phải lưỡng lự dằn vặt mình như thế mà không đi tìm một cơ hội, một con đường mới để đi.
Tháng Mười Hai về rồi, năm qua sắp qua đi, em có chờ đợi điều gì không...!
Tuyển chọn Ảnh đẹp về xúc cảm cuộc sống và tình yêu tuyệt đẹp được các nhà nhiếp ảnh săn đón
Mời các bạn ghé thăm Anhdep99.com để đọc thêm nhiều Hình Ảnh Đẹp Về Tình Yêu, Ảnh Buồn, ảnh tình yêu đôi lứa, ảnh giáng sinh tuyệt đẹp, lung linh,...
Tháng Ba về, con phố bỗng rạo rực, xốn xang như tìm thấy một chút nắng rất mỏng vắt vẻo trên cao. Thành phố những ngày mưa buồn, ẩm thấp, ướt nhẹp đã ẩn trốn đâu đó, nhường chỗ cho tháng Ba khiêm nhường. Chẳng biết tháng Ba đến tự bao giờ, trôi đi như thế nào ngoài cái trở mình nhẹ nhàng, mơ hồ, chới với. Sáng sớm mở cánh cửa sổ bị khép kín suốt mấy hôm mưa lâm thâm, rả rích, một cảm xúc tươi mới, nguyên vẹn xông thẳng vào tâm hồn đang bị ủ dột.
Lưng chừng tháng Ba, chạm sâu vào lòng người đang mong ngóng một chút gì đó trong trẻo hơn. Có cô bé đạp xe trên con phố đông người với bao cảm xúc hân hoan chào đón một tháng mới an lành. Gió rong dài trên từng mái phố nằm im lìm cho một ngày cuối tuần thư giãn. Chầm chậm. Ấm ấp…
Lưng chừng tháng Ba 1
Những khuôn mặt rạng rỡ, vui tươi, phấn khởi bước nhanh xuống phố hòa vào nhịp sống vội vã chốn thị thành. Buổi sáng của những ngày tháng Ba thật tinh khôi. Trên tán lá xanh, còn đọng lại vài giọt sương li ti, có lẽ đêm hôm trước trời vội vã thở than. Công viên buổi sáng còn ẩm ướt, mấy cụ già thong thả tản bộ và trò chuyện với nhau rộn ràng. Dường như có một sự hồi sinh mới…
Thời gian cứ vô tình trôi đi, tháng Ba khe khẽ lắng nghe nhịp đập của trái tim, hít lấy một hơi thật sâu, để cho những bộn bề cuộc sống vỡ vụn ra, để hứng lấy niềm vui nho nhỏ.
Tháng Ba, chẳng mấy chốc hoa gạo nở rực cả một vùng trời, nàng Bân vội vàng ôm lấy chiếc áo đang đan dở vào lòng. Và rồi, đợt rét cuối cùng liệu còn vương vấn chút gì với cô nàng tháng Ba bộn bề công việc này không?
Tháng Ba về, yêu thương giăng tràn mọi nẻo…!
Dạo trước thỉnh thoảng lên mang đọc báo, hay có thời gian rảnh lê la hàng quán, tôi thường nghe người ta bàn tán xôn xao về sự việc cặp đôi kia yêu nhau 8,9 năm trời rồi anh người yêu bỗng dưng âm thầm đi lấy vợ, còn cô gái kia thương tổn đến mức hoá điên, câu chuyện làm dấy lên làn sóng dư luận một thời gian, chủ đề của mọi cuộc nói chuyện đầu xoay quanh việc chỉ trích, phán xét gã đàn ông phụ bạc kia.
Qủa đúng gã là một thằng đàn ông tồi.
Xã hội căm ghét gã.
Tôi cũng cực kỳ ghét gã..
Những suy cho cùng, tình yêu là vậy.
Và tôi nghiệm ra; quả thật sự chung thuỷ của đàn ông cũng giống như như tình yêu, có thể thấy nhưng không thể cầu, bạn có thể có nó lúc này nhưng không thể đảm bảo rằng bạn có nó mãi mãi, đó đã là bản tính chỉ là nó bộc phát ở thời điểm nào và mức độ nặng nhẹ như thế nào mà thôi.
Đối với một cô gái, tình yêu không dừng lại ở việc chia tay, mà nỗi đau còn kéo dài dai dẳng, ngay cả khi thấy hắn ta đang cạnh kề bên ả nào vừa rất mới. Và như vậy, tình yêu của một chàng trai không chỉ riêng dành cho một người con gái, bởi anh ta rất thoải mái trong việc chia - sẻ mình với bất kì ai.mà vốn dĩ đó là quy luật cuộc đời, nên chẳng biết lời nào mà oán - than!
Vậy nên thay vì ngập chìm trong thương tổn, hành hạ bản thân đến rách nát thì con giá ah, nên mạnh mẽ đứng dậy, học cách chấp nhận nó như là một cú quẳng quật để bản thân trưởng thành mà thôi.
Bởi!
Xã hội này không có chổ cho những kẻ thất tình,
Ai quan tâm bạn vừa mất đi ai?
Ai để ý bạn đau buồn thế nào?
Không một ai!
Xe vẫn chạy, người vẫn đông, khóc cứ khóc, buồn cứ buồn còn sống thì vẫn cứ phải sống.
Với câu chuyện đó, đối với cô gái, cuộc đời cô coi như đặt dấu chấm hết, nhưng với gã đàn ông kia, cuộc đời anh ta vẫn tiếp diễn với những gì anh ta lựa chọn, dư luận có bài xích anh ta thì cũng chỉ một thời gian ngắn, mọi chuyện lắng xuống, tất cả rồi lại đâu vào đấy, thế là xong!
Sẽ chẳng ai mảy may quan tâm xem anh ta có day dứt đau khổ, hay cô gái kia sẽ sống thế nào khi đã hoá điên, vì ai cũng bận.
Họ bận sống cuộc sống của chính mình, bận với câu chuyện của chính mình, chẳng có thời gian để quan tâm xem ai chịu thương tổn ra sao, ai đau đớn đến nhường nào?
Tôi nhớ có đọc ở đâu đó rằng "tình yêu vốn là một điều đặc biệt của nhân gian, là bánh thịt từ trên trời rơi xuống, chúng ta không thể ảo tưởng rằng nó giống như cơm hộp, đến giờ ăn mỗi người một hộp được" giống như kiểu nếu bạn may mắn bạn sẽ vớ được miếng bánh từ trên trời rơi xuống ấy mà lấp đầy cái bao tử đang rỗng tuếch của mình còn bằng không nếu bạn kém may mắn bạn sẽ phải chấp nhận ôm cái bao tư rỗng tuếch kia đi tìm miếng bánh khác, đó như là một quy luật của tự nhiên mà ai trong chúng ta cũng đều đã 1vài lần trãi qua và phải tự học cách chấp nhận nó như một thứ gia vị của cuộc đời.
Thế nên nếu có vấp ngã hãy tự mình đứng lên, đừng tự vùi mình trong thương tổn cũng đừng trông mong vào bất kỳ ai sẽ kéo bạn ra khỏi vũng lầy ấy.
Sẽ không có bất kỳ ai.
Chỉ có chính bạn tự cứu lấy cuộc đời của chính mình mà thôi.
Hẳn nhiên là năm tháng trưởng thành sẽ hằn lên những nỗi buồn mà bất kỳ ai đi qua tuổi thanh xuân đều đôi lần vấp váp, nhưng vũng nước nhỏ không làm ai chết đuối được đâu, chỉ cần bước qua, cho dù chân có bị ướt thì vệt nước ấy cũng sẽ được hong khô theo thời gian.
Chắc chắn thế.
Tin tôi đi!
Sưu tầm: http://anhdepvn.xyz
Góc phố chiều nay buồn tênh, dòng xe vẫn nườm nượp, người với người bước qua nhau vội vã. Thời gian đang nhích dần từng chút một, tháng Mười Hai về rồi đấy! Em chờ đợi điều gì không?
Tháng Mười Hai, chẳng phải là khoảng thời gian đầu đông nữa. Tiết trời hanh hao gió và nắng vẫn vàng ươm phủ đầy mái phố im lìm lại khiến con người ta nghĩ đây mới chỉ là chớm đông? Nhớ những tháng Mười Hai của những năm cũ đã qua, cứ đến độ này bàn tay lại xuýt xoa vì từng đợt gió lạnh kéo dài ùa về dữ dội. Ấy vậy mà năm nay, chờ một mùa đông thực sự để cuộn tròn nỗi nhớ ủ ẩm trong con tim mà chưa thấy.
Chỉ vừa mới hôm qua, cúc họa mi cuối mùa còn vương lại trên phố, buông sắc trắng nhẹ tênh thả nỗi nhớ chơi vơi. Nay hoa đã tàn, mùa cũ khép lại, điều cũ cũng vội giấu mình gửi vào hoài niệm xa vắng.
Tháng Mười Hai, tháng mới của một năm cũ sắp qua, ai ai cũng tất bật, bận rộn với vô số chuyện. Liệu rằng có ai dành một chút thời gian nhìn lại đoạn đường đã đi qua để nuối tiếc, để hạnh phúc, để chờ đợi hay chăng?Tháng Mười Hai, chợt nhận ra lịch treo tường đang mỏng đi, vơi dần; lặng lẽ bóc từng tờ lịch cũ thấy ngày trôi đi thật nhanh và mùa cứ mải miết xa. Có lẽ lúc này tồn tại nhiều dòng cảm xúc, trong khi người này háo hức chờ đợi thì người kia loay hoay với một mớ hỗn độn quá khứ sắp khép lại.
Tháng Mười Hai, bước chầm chậm thôi em nhé. Vì đông chẳng còn dùng dằng, tái tê nữa. Lắng lại một chút để vỗ về trái tim bình yên, không bon chen, để tận hưởng vô vàn khoảnh khắc êm đềm nhất và để làm những điều em muốn khi một vòng quay thời gian sắp khép lại.
Tháng Mười Hai, mùa hoa cải đã bắt đầu nở, vàng ruộm một khoảng trời. Màu hoa nhẹ nhàng, êm đềm đến lạ, như màu nắng đầu ngày đổ loang xuống mái phố còn ngái ngủ.
Tháng Mười Hai, dường như kéo ngắn thời gian được trở về nhà đối với những người con xa quê mong ngày đoàn tụ. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là nghĩ đến điều sắp xảy ra thôi cũng đủ rồi. Tháng Mười Hai về, cuốn nhật ký đã sắp chật chỗ để cảm xúc có thể nương mình trú ngụ; một vòng tuần hoàn sắp khép lại và có lẽ cũng đã đến lúc gấp lại trang giấy cũ, lật sang một trang mới viết tiếp những điều đang chờ đợi phía trước.
Tháng Mười Hai, đường nét mùa đông sẽ rõ nét hơn và dường như nỗi nhớ dai dẳng hơn? Kỉ niệm đôi khi vỡ òa, ướt nhòe, hờn dỗi thời gian đã làm phai mờ đi mọi thứ.
Con người vẫn có thói quen nhìn lại rồi nuối tiếc cho những điều đã qua, rồi lại mải miết đi tìm chút gì đó dẫu biết rằng chẳng trở lại nhưng tiếc cũng đành để đó, tìm chỉ là vô vọng. Cớ sao phải lưỡng lự dằn vặt mình như thế mà không đi tìm một cơ hội, một con đường mới để đi.
Tháng Mười Hai về rồi, năm qua sắp qua đi, em có chờ đợi điều gì không...!

Tuyển chọn Ảnh đẹp về xúc cảm cuộc sống và tình yêu tuyệt đẹp được các nhà nhiếp ảnh săn đón
Mời các bạn ghé thăm Anhdep99.com để đọc thêm nhiều Hình Ảnh Đẹp Về Tình Yêu, Ảnh Buồn, ảnh tình yêu đôi lứa, ảnh giáng sinh tuyệt đẹp, lung linh,...
Tháng Ba về, con phố bỗng rạo rực, xốn xang như tìm thấy một chút nắng rất mỏng vắt vẻo trên cao. Thành phố những ngày mưa buồn, ẩm thấp, ướt nhẹp đã ẩn trốn đâu đó, nhường chỗ cho tháng Ba khiêm nhường. Chẳng biết tháng Ba đến tự bao giờ, trôi đi như thế nào ngoài cái trở mình nhẹ nhàng, mơ hồ, chới với. Sáng sớm mở cánh cửa sổ bị khép kín suốt mấy hôm mưa lâm thâm, rả rích, một cảm xúc tươi mới, nguyên vẹn xông thẳng vào tâm hồn đang bị ủ dột.
Lưng chừng tháng Ba, chạm sâu vào lòng người đang mong ngóng một chút gì đó trong trẻo hơn. Có cô bé đạp xe trên con phố đông người với bao cảm xúc hân hoan chào đón một tháng mới an lành. Gió rong dài trên từng mái phố nằm im lìm cho một ngày cuối tuần thư giãn. Chầm chậm. Ấm ấp…
Lưng chừng tháng Ba 1
Những khuôn mặt rạng rỡ, vui tươi, phấn khởi bước nhanh xuống phố hòa vào nhịp sống vội vã chốn thị thành. Buổi sáng của những ngày tháng Ba thật tinh khôi. Trên tán lá xanh, còn đọng lại vài giọt sương li ti, có lẽ đêm hôm trước trời vội vã thở than. Công viên buổi sáng còn ẩm ướt, mấy cụ già thong thả tản bộ và trò chuyện với nhau rộn ràng. Dường như có một sự hồi sinh mới…
Thời gian cứ vô tình trôi đi, tháng Ba khe khẽ lắng nghe nhịp đập của trái tim, hít lấy một hơi thật sâu, để cho những bộn bề cuộc sống vỡ vụn ra, để hứng lấy niềm vui nho nhỏ.
Tháng Ba, chẳng mấy chốc hoa gạo nở rực cả một vùng trời, nàng Bân vội vàng ôm lấy chiếc áo đang đan dở vào lòng. Và rồi, đợt rét cuối cùng liệu còn vương vấn chút gì với cô nàng tháng Ba bộn bề công việc này không?
Tháng Ba về, yêu thương giăng tràn mọi nẻo…!

Dạo trước thỉnh thoảng lên mang đọc báo, hay có thời gian rảnh lê la hàng quán, tôi thường nghe người ta bàn tán xôn xao về sự việc cặp đôi kia yêu nhau 8,9 năm trời rồi anh người yêu bỗng dưng âm thầm đi lấy vợ, còn cô gái kia thương tổn đến mức hoá điên, câu chuyện làm dấy lên làn sóng dư luận một thời gian, chủ đề của mọi cuộc nói chuyện đầu xoay quanh việc chỉ trích, phán xét gã đàn ông phụ bạc kia.
Qủa đúng gã là một thằng đàn ông tồi.
Xã hội căm ghét gã.
Tôi cũng cực kỳ ghét gã..
Những suy cho cùng, tình yêu là vậy.
Và tôi nghiệm ra; quả thật sự chung thuỷ của đàn ông cũng giống như như tình yêu, có thể thấy nhưng không thể cầu, bạn có thể có nó lúc này nhưng không thể đảm bảo rằng bạn có nó mãi mãi, đó đã là bản tính chỉ là nó bộc phát ở thời điểm nào và mức độ nặng nhẹ như thế nào mà thôi.
Đối với một cô gái, tình yêu không dừng lại ở việc chia tay, mà nỗi đau còn kéo dài dai dẳng, ngay cả khi thấy hắn ta đang cạnh kề bên ả nào vừa rất mới. Và như vậy, tình yêu của một chàng trai không chỉ riêng dành cho một người con gái, bởi anh ta rất thoải mái trong việc chia - sẻ mình với bất kì ai.mà vốn dĩ đó là quy luật cuộc đời, nên chẳng biết lời nào mà oán - than!
Vậy nên thay vì ngập chìm trong thương tổn, hành hạ bản thân đến rách nát thì con giá ah, nên mạnh mẽ đứng dậy, học cách chấp nhận nó như là một cú quẳng quật để bản thân trưởng thành mà thôi.
Bởi!
Xã hội này không có chổ cho những kẻ thất tình,
Ai quan tâm bạn vừa mất đi ai?
Ai để ý bạn đau buồn thế nào?
Không một ai!
Xe vẫn chạy, người vẫn đông, khóc cứ khóc, buồn cứ buồn còn sống thì vẫn cứ phải sống.
Với câu chuyện đó, đối với cô gái, cuộc đời cô coi như đặt dấu chấm hết, nhưng với gã đàn ông kia, cuộc đời anh ta vẫn tiếp diễn với những gì anh ta lựa chọn, dư luận có bài xích anh ta thì cũng chỉ một thời gian ngắn, mọi chuyện lắng xuống, tất cả rồi lại đâu vào đấy, thế là xong!
Sẽ chẳng ai mảy may quan tâm xem anh ta có day dứt đau khổ, hay cô gái kia sẽ sống thế nào khi đã hoá điên, vì ai cũng bận.
Họ bận sống cuộc sống của chính mình, bận với câu chuyện của chính mình, chẳng có thời gian để quan tâm xem ai chịu thương tổn ra sao, ai đau đớn đến nhường nào?
Tôi nhớ có đọc ở đâu đó rằng "tình yêu vốn là một điều đặc biệt của nhân gian, là bánh thịt từ trên trời rơi xuống, chúng ta không thể ảo tưởng rằng nó giống như cơm hộp, đến giờ ăn mỗi người một hộp được" giống như kiểu nếu bạn may mắn bạn sẽ vớ được miếng bánh từ trên trời rơi xuống ấy mà lấp đầy cái bao tử đang rỗng tuếch của mình còn bằng không nếu bạn kém may mắn bạn sẽ phải chấp nhận ôm cái bao tư rỗng tuếch kia đi tìm miếng bánh khác, đó như là một quy luật của tự nhiên mà ai trong chúng ta cũng đều đã 1vài lần trãi qua và phải tự học cách chấp nhận nó như một thứ gia vị của cuộc đời.
Thế nên nếu có vấp ngã hãy tự mình đứng lên, đừng tự vùi mình trong thương tổn cũng đừng trông mong vào bất kỳ ai sẽ kéo bạn ra khỏi vũng lầy ấy.
Sẽ không có bất kỳ ai.
Chỉ có chính bạn tự cứu lấy cuộc đời của chính mình mà thôi.
Hẳn nhiên là năm tháng trưởng thành sẽ hằn lên những nỗi buồn mà bất kỳ ai đi qua tuổi thanh xuân đều đôi lần vấp váp, nhưng vũng nước nhỏ không làm ai chết đuối được đâu, chỉ cần bước qua, cho dù chân có bị ướt thì vệt nước ấy cũng sẽ được hong khô theo thời gian.
Chắc chắn thế.
Tin tôi đi!
Sưu tầm: http://anhdepvn.xyz